Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 351: Đàm Đài Tuyền ra đi

“Ngươi phải đi rồi sao.” Vương Đằng kinh ngạc trong lòng.
Đàm Đài Tuyền nhìn hắn, cười: “Sao thế, không nỡ để ta đi à?”
“Không nỡ? Không hề nha, ta là một học trò vô tâm.” Vương Đằng nói.
Bốp!
Đàm Đài Tuyền thưởng cho hắn một cái tát vang dội, lườm hắn nói: “Nói tiếng người.”
“Ui!” Vương Đằng sờ sờ đầu, lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.
“Ta đã từng nói, mỗi người đều có con đường riêng thuộc về mình. Con đường của ngươi, ta sẽ không can dự quá nhiều. Có thể đi được bao xa còn phải dựa hết vào bản thân ngươi.” Đàm Đài Tuyền đứng lên, quay lưng về phía hắn, nói: “Hy vọng ngươi có thể giữ vững sơ tâm, đừng khiến ta thất vọng.”
“Được.” Vương Đằng hiếm khi thấy nàng nghiêm túc như vậy, trịnh trọng gật đầu đáp.
“Nhưng nếu như ngươi gặp phải kẻ dám ỷ đông hiếp yếu, cứ báo tên ta ra, xem bà đây đập bể đầu hắn.” Đàm Đài Tuyền ngang ngược nói.
Trong lòng Vương Đằng cũng hơi cảm động.
Tuy rằng bái sư chưa lâu, sự thăm dò lúc đầu khiến hắn không mấy vui vẻ nhưng Đàm Đài Tuyền quả thật vẫn luôn tận chức tận trách dạy dỗ hắn.
Tuy đây là lần đầu tiên Đàm Đài Tuyền nhận học trò, phương pháp giáo dục vẫn còn hơi cẩu thả, lúc nào cũng đánh hắn thương tích khắp người…
Nhưng có lẽ đó chính là tình yêu sâu sắc đến từ một người thầy ~
Ừm, không có vấn đề gì luôn!
Nghĩ lại lần kia, Đàm Đài Tuyền đích thân dẫn hắn đến quân đoàn Xích Hổ đòi công bằng, một mình đối đầu một quân, ngay cả quân chủ quân Xích Hổ cũng không thèm nể mặt, nói đánh là đánh.
Có sư phụ nào vì đồ đệ mà làm đến nước này chứ?
“Được rồi, cứ vậy đi, thế hệ võ giả ta, chí tại thiên địa, chia ly vốn là chuyện thường tình!”
Trong đêm tối, Đàm Đài Tuyền đứng chắp tay, trong lời nói có sự thoải mái không nói thành lời.
“Trở về đi thôi, ta cũng nên đi rồi!”
“Sư phụ bảo trọng!” Vương Đằng đứng dậy, nhìn Đàm Đài Tuyền một cái sau đó rời khỏi nơi ở của nàng.
Sau lưng hắn, ánh đèn tắt ngắm, một vầng hào quang phóng lên cao, hóa thành kinh hồng, đạp không mà đi.
Vương Đằng hơi phiền muộn, hắn không thể tỏ ra thoải mái giống như Đàm Đài Tuyền được.
“Hình như ta vẫn còn thiếu nàng một bữa tiệc bái sư.” Hắn yên lặng nghĩ.
Bởi vì hắn bận rộn tu luyện, vẫn luôn không có cơ hội đi tìm kiếm thuộc tính của linh trù, ngược lại lúc này lại nhớ đến.
Trước khi gặp lại Đàm Đài Tuyền, nhất định phải nắm được kỹ năng của linh trù.
Kẻ hèn Vương Đằng, nói được làm được.

Cuối tuần, tám giờ sáng.
Giáo viên năm nhất của năm đại học viện và cả các vị viện trường đều tề tựu đông đủ trong phòng họp bên nhà hành chính.
“Thành tích thi cử của các học viện chắc cũng đã có rồi đúng không, thi thế nào?” Bành Viễn Sơn nhìn quanh một vòng, hỏi.
Viện trưởng năm đại học viện ríu rít mở miệng.
“So với khóa trước, sinh viên khóa này cũng không tệ.”
“Đúng vậy, lần thi đầu tiên tốt hơn khóa trưóc nhiều.”
“Trong đó có không ít hạt giống tốt, nếu tăng cường bồi dưỡng, tương lai nhất định sẽ trở thành lực lượng trung thành, có thể một mình đảm đương một phía.”

Lời nói hiện giờ của các vị viện trưởng hoàn toàn khác biệt với lời giáo viên nói với sinh viên.
Nếu sinh viên nghe được những lời công nhận này của các viện trưởng, có lẽ sẽ cảm động rớt nước mắt cũng không chừng…
Quả nhiên mấy câu giáo viên thường nói “Các ngươi là khóa sinh viên kém nhất ta từng thấy” đều là lừa gạt, tin mới lạ ấy.
“Song vẫn còn một chuyện rất thú vị.” Viện trưởng học viện Phù Văn – Tư Đồ Quân đột nhiên cười nói.
“Trùng hợp thật, chỗ ta cũng có một chuyện thú vị muốn nói.” Viện trưởng học viện Luyện Tạo – Âu Trường Tung cũng cười nói.
“Ồ?” Tư Đồ Quân không khỏi kinh ngạc nhìn Âu Trường Tung.
Thôi Hằng, viện trưởng học viện Đan Đỉnh nhướng mày, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Lúc này, viện trưởng học viện Chiến tranh Đổng Hổ và viện trưởng học viện Chỉ huy Tô Cảnh đầu óc mơ hồ nhìn bọn họ, không biết họ đang úp mở cái gì.
“Các ngươi đó, có gì cứ nói thẳng ra, giấu giấu diếm diếm vui lắm hả?” Đồng Hổ là người nóng tính, thúc giục.
“Lão Hổ lỗ mãng này!”
Tư Đồ Quân và Âu Trường Tung nhìn nhau.
Âu Trường Tung ra hiệu “Ngươi nói trước”, Tư Đồ Quân bèn không khách khí nữa, nói: “Nhắc tới chuyện này cũng có liên quan đến học viện Chiến Tranh.”
Không biết vì sao, Đồng Hổ đột nhiên có loại dự cảm không tốt lắm.
“Vương Đằng của học viện Chiến Tranh, hắn các ngươi cũng đã biết.” Tư Đồ Quân nói xong, nhìn lướt qua nét mặt của mọi người.
Đồng Hổ và Tô Cảnh gật đầu, ánh mắt đầy vẻ tò mò, còn Âu Trường Tung và Thôi Hằng lại có vẻ cực kỳ kinh ngạc.
“Tiểu tử đó lại gây ra chuyện gì nữa sao?” Đồng Hổ cau mày nói.
“Không có gì, nhưng không biết các ngươi có còn nhớ hay không lúc mới nhập học hắn từng muốn chọn đồng thời năm đại học viện và bị chúng ta ngăn cản, bây giờ xem ra chúng ta đã sai rồi.” Tư Đồ Quân nói.
“Sai á!”
Đồng Hổ và Tô Cảnh đều buồn bực. Rốt cuộc Vương Đằng đã làm chuyện gì, lại khiến cho Tư Đồ Quân nói ra những lời này.
“Xem ra chuyện viện trưởng Tư Đồ muốn nói cũng giống với chúng ta.” Âu Trường Tung và Thôi Hằng hai mặt nhìn nhau, nói.
“Chẳng lẽ...?” Lúc này đến phiên Tư Đồ Quân kinh ngạc.
“Đúng vậy, các ngươi cùng tới đây xem kết quả bài thi lần này của Vương Đằng đi.”
Hai người lần lượt cầm bài thi của Vương Đằng, Âu Trường Tung thì cầm lấy khối kim loại đen thùi lùi kia, chính là khối Hắc Sa Thiết bách đoạn.
Tư Đồ Quân cũng lấy bài thi ra, đưa cho mọi người truyền nhau xem.
Mấy phút sau, tất cả mọi người đều đã xem xong kết quả thi của Vương Đằng, phòng họp lặng ngắt như tờ.
Thiên phú này!
Cuối cùng nó đại biểu cho điều gì, bọn họ quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì, thiên tài giống như vậy chưa từng xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận