Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 699: Phân thân

Mặt đối phương biến sắc, toàn thân phát ra ánh sáng đen, muốn bỏ chạy.
“Muốn đi!” Vương Đằng lạnh lùng cười một tiếng, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, một tay chụp được cổ của hắn.
Ánh sáng đen trên mặt tên Huyết tộc Hắc Ám lập tức bị tan vỡ, không cách nào ngưng tụ được, hắn bị bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, trong cổ họng phát ra tiếng “Ợ ợ”.
“Người nào phái ngươi tới?” Vương Đằng lạnh lùng hỏi.
“...” Hắn bị bóp cổ, không thể nói ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt van xin nhìn hắn.
“A, ngại quá, bị nắm quá chặt sao?” Vương Đằng cũng không có ý buông ra, giọng điệu cũng không hề có thành ý, cho đến khi đối phương sắp không thể hô hấp được, hai mắt trắng dã.
Tâm của lão già Huyết tộc như sắp sụp đổ.
Không phải muốn biết người nào là kẻ chủ mưu sao?
Nắm chặt như vậy làm sao hắn nói!!
Nó cảm giác mình sắp chết, hai mắt biến thành màu đen, ý thức đang mất dần!
Không ngờ tên Tử Tước Snow này thật tàn nhẫn, đây là muốn đem nó bóp chết tươi!
Đột nhiên, một tia ánh sáng màu đỏ quỷ dị hiện lên trong mắt Vương Đằng, xuyên thẳng vào mắt tên Huyết tộc này, khống chế ý thức của nó trong nháy mắt.
Sau đó Vương Đằng mới buông tay ra, khiến nó ngã trên mặt đất, đứng lên ho khan mãnh liệt.
Chỉ một lát sau, từ trong miệng của nó Vương Đằng đã biết được thân phận kẻ chủ mưu, rõ ràng chính là chủ nhân trước đây của Côn Sơn.
Đối phương ghi hận trong lòng, liền tìm trong tộc một vị am hiểu về ám sát cấp Chiến Binh cửu tinh Huyết tộc ra tay, muốn giết chết Vương Đằng, để trả thù.
“Thật đúng là không biết sống chết!” Vương Đằng lẩm bẩm một mình, trong mắt khỏi hiện lên một tia sáng lạnh.
Vốn tưởng rằng những tên Huyết tộc kia không dám tìm hắn gây phiền toán nữa, không nghĩ tới còn chưa đến một ngày, tên Huyết tộc kia đã lập tức muốn lấy đi tính mạng của hắn rồi.
Lúc này, lão già Huyết tộc kia khôi phục thần chí, sợ hãi nói: “Ngươi sử dụng hoặc tâm với ta?”
“Ngươi đã không còn giá trị gì nữa!” Ánh mắt Vương Đằng hờ hững, vỗ một chưởng vào đầu của hắn.
Trong lòng tên Huyết tộc này hiện lên sự không cam tâm, cảm xúc hối hận phức tạp… Trước mắt tối sầm, ý thức hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Mấy bong bóng thuộc tính trôi nổi lên.
“Nguyên lực Hắc Ám x260”
“Tinh thần x120”
“Mật văn Huyết tộc x60”
“Bí thuật tiềm ảnh x1”
...
Sau khi Vương Đằng nhặt lấy, ánh mắt chợt sáng ngời.
Mật văn Huyết tộc!
Bí thuật tiềm ảnh!
Đây là hai loại bong bóng thuộc tính cực kỳ hiếm thấy.
Trong phút chốc, rất nhiều ký ức văn tự tràn vào trong đầu Vương Đằng, đó là một loại mật văn cổ xưa chỉ thuộc về riêng Huyết tộc.
Lập tức Vương Đằng nhớ lại lúc trước lấy được tấm bản đồ kho báu của Thủy Tổ Huyết Tộc, văn tự phía trên hình như vô cùng giống mật văn Huyết tộc này.
Vương Đằng không kịp nghĩ nhiều, trong đầu lại hiện ra một đoạn ký ức trống rỗng.
Đoạn ký ức này là phương pháp tu luyện bí thuật tiềm ảnh.
Một hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, tái hiện lại quá trình tu luyện một cách hoàn hảo, thỉnh thoảng hóa thành bóng đen, thỉnh thoảng xuyên qua xuyên qua bóng đen, làm cho người ta không thể nắm bắt được.
Trong mắt Vương Đằng lóe lên thần quang, trong nháy mắt hiểu ra, rất nhanh đã nắm giữ được bí thuật tiềm ảnh!
Bí thuật tiềm ảnh chính là giống như tên Huyết tộc trước đó có thể lẻn vào trong bóng của bất kỳ cái gì, có thể che dấu chính mình thật hoàn hảo.
Trước kia Vương Đằng vận dụng nguyên lực Hắc Ám tự mình ẩn núp trong bóng đêm, vẫn có sự chênh lệch rất lớn so với phương pháp này.
Bí thuật tiềm ảnh rõ ràng cao minh hơn rất nhiều.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nhìn thi thể Huyết tộc già nua trên mặt đất, đột nhiên vô cùng cảm kích đối phương.
Ngàn dặm đưa bí thuật!
Người tốt…!
Còn có chủ nhân của Côn Sơn kia, bây giờ suy nghĩ lại một chút cũng không còn tức giận như vậy nữa, dù sao cũng là nó đưa mật văn Huyết tộc và bí thuật tiềm ảnh đến trước mặt mình.
Thế nhưng cảm tạ là cảm tạ, giết thì vẫn phải giết!
Không ảnh hưởng…
Vương Đằng thấy Tử Dạ bên này vẫn còn tròn mắt nhìn chằm chằm, lập tức lấy lại tinh thần, thu hồi thi thể Huyết tộc, nói với nàng: “Ngủ đi, không có chuyện gì.”
“A.” Tử Dạ cũng thẳng thắn, nghe Vương Đằng nói không có chuyện gì, thì thật là không có chuyện gì rồi, ngả đầu liền ngủ.
Vương Đằng lắc đầu, trong lòng vừa động, lấy từ trong nhẫn không gian ra một bản đồ kho báu, dựa theo ký ức mật văn Huyết tộc vừa lấy được phiên dịch ra.
“Dãy núi Marta!” Trong mắt Vương Đằng toát ra vẻ như đang nghĩ tới cái gì, thì thào lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bản đồ giấu kho báu này là đồ thật?”
Dựa theo những ghi chép trên bản đồ kho báu, kho báu bí mật được vị Thủy Tổ Huyết tộc giấu ở nơi nào đó ở dãy núi Marta của thế giới Vực Sâu, về phần rốt cuộc bên trong kho báu có cái gì, cũng không biết được.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên mấy cái, vứt cái gọi là bản đồ kho báu vào một góc trong nhẫn không gian.
Chuyện chính bây giờ vẫn là trở về Địa tinh, những chuyện khác đều để sau.
Điều kiện tiên quyết là, chờ sau khi hắn trở về Địa tinh, còn có thể trở lại thế giới Vực Sâu này.
Nói trở lại, bí tàng của Thủy Tổ Huyết tộc này thật đúng là bực bội.
Nếu bị những Huyết tộc khác đoạt được, nhất định là muốn dấy lên một cuộc Tinh Phong Huyết Vũ, vô số Huyết tộc sẽ tranh đoạt, bây giờ rơi vào trong tay Vương Đằng, coi như là viên ngọc quý bị phủi bụi trần rồi.
Ngày tiếp theo.
Vương Đằng tìm đến Rodney, hỏi: “Bình thường Huyết tộc thích uống máu tươi, trong thành phố Hắc Nha có nơi chuyên giết mổ tinh thú không?”
Rodney hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Có, ở thành Tây. Ở nơi đó mỗi ngày đều có khối lượng lớn tinh thú được chở đến, sau khi giết mổ thì chở vào bên trong thành cho các quý tộc Huyết tộc.”
“Đưa ta đi!” Trong lòng Vương Đằng vui mừng, nhưng ngoài mặt thì vô cùng lạnh nhạt, nói.
Rodney cũng không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ gật đầu.
Thành Tây, Vương Đằng đi theo Rodney tới chỗ này, rất nhanh đã thấy được một lò giết mổ rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận