Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 698: Mật văn Huyết tộc và bí thuật tiềm ảnh

Lần này Vương Đằng thu hoạch không tính là ít, hắn không khỏi lôi giao diện thuộc tính ra nhìn lướt qua.
May mắn: 31 (Người bình thường hạn mức cao nhất 10)
Trùng Nham chi tâm: 0
Thuộc tính may mắn của hắn tăng vọt lên tới ba mươi mốt điểm, đã cách xa giới hạn của người bình thường.
Trọng nham chi tâm cũng tăng lên đến hai mươi sáu điểm. Hắn cảm giác mình có thể khống chế càng ngày càng nhiều nham thạch, hơn nữa uy lực cũng sẽ mạnh hơn.
Đây là cảm giác trở nên mạnh mẽ!
Bỗng nhiên, Vương Đằng nghĩ tới điều gì, thuộc tính may mắn của hắn tăng lên nhiều như vậy, tại sao chính mình không thử động thủ một chút?
“Khụ khụ, cái kia, thấy các ngươi không bỏ được như vậy, ta rất cảm động, thế nên…” Vương Đằng bỗng nhiên nói.
Côn Sơn bên cạnh khóe miệng co giật.
Con mẹ nó rất cảm động!
Những tộc nhân của tộc hắn cũng có nghiện, lại vẫn thỉnh cầu bị đâm, giảm thọ!
Vương Đằng tiếp tục nói: “Thế nên kế tiếp chúng ta đổi lại điều khoản, đánh một quyền, là có thể lấy được một nguyên thạch Hắc Ám, giới hạn cao nhất là mười quyền, có người nào muốn tham gia không?”
Loài Hỗn Huyết mới vừa rồi chưa tới lượt hơi sững sờ, ngay sau đó phản ứng kịp, lập tức chen đi lên phía trước.
“Ta!”
“Ta ta!”
“Ta ta ta!”
“...” Vẻ mặt Côn Sơn kinh ngạc.
Điên rồi điên rồi, tộc nhân của hắn cũng điên rồi, không phải bọn họ sợ bị tên
Huyết tộc này đùa hỏng sao??
May mắn: 36 (người bình thường hạn mức cao nhất 10)
Trùng Nham chi tâm: 0
Sau khi đuổi những loài Hỗn Huyết tộc Trùng Nham đi, Vương Đằng nhìn lại giao diện thuộc tính của mình lần nữa, cảm thấy mỹ mãn!
Chỉ chốc lát sau, Côn Sơn quay trở về, mặt của hắn hơi sưng, ánh mắt nhìn Vương Đằng, giống như nhìn một con quỷ!
Những tộc nhân vừa mới tiễn đi cũng giống như hắn, mặt mũi bầm dập.
Vì mười nguyên thạch Hắc Ám, đáng giá không?
Đáng giá!
Trong thế giới Vực Sâu, địa vị của loài Hỗn Huyết quá thấp, muốn kiếm được nguyên thạch Hắc Ám, cực kỳ khó khăn.
Cho dù một số loài Hỗn Huyết có thực lực cực mạnh, nhưng cũng không chiếm được đãi ngộ xứng đáng, thậm chí có một vài tên loài Thuần Huyết còn trực tiếp bắt loài Hỗn Huyết làm nô lệ cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Thế nên hôm nay đối mặt với yêu cầu nhìn như tàn nhẫn kia của Vương Đằng, thật ra ngược lại bọn họ cảm thấy không có khó tiếp nhận như vậy.
Thậm chí cũng có không ít loài Hỗn Huyết thầm nghĩ trong lòng, có phải tên Huyết tộc này đầu bị cửa kẹp rồi không, nếu không thì làm sao lại làm ra chuyện ngu dại như vậy?
Nói tóm lại, tất cả mọi người đều cho rằng đối phương là kẻ ngu, cả hai đều đạt được thứ mình muốn, đôi bên cùng có lợi!
...
Buổi tối, bên trong gian phòng quán rượu, Vương Đằng đang thí nghiệm hiệu quả của trọng nham chi tâm sau khi tăng lên, lúc này hắn đem nham thạch ngưng tụ lại trên thân thể, có thể hoàn toàn bao phủ cả hai tay hai chân, so với lúc trước uy lực tất nhiên tăng lên mấy lần.
Chỉ là cũng được như thế thôi, lấy thực lực hiện tại của hắn, trình độ loại nham thạch áo giáp này cũng không thể phát ra bao nhiêu tác dụng, khả năng còn chịu không nổi một kích mạnh mẽ của cấp Chiến Binh cửu tinh.
Tử Dạ ở bên thích thú xem, vô cùng tò mò đi lại nhìn.
Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi khẽ mỉm cười, vẫy vẫy tay với nàng: “Muốn học sao?”
Tử Dạ gật đầu thật mạnh.
“Ta dạy cho ngươi, chỉ là cái vừa rồi không dạy được, sẽ dạy những thứ khác!” Vương Đằng nói.
Mấy ngày nay, Tử Dạ đi theo bên cạnh hắn, Vương Đằng cũng nhìn ra tính lệ thuộc của Tử Dạ đối với mình, bây giờ vừa phát hiện ra thiên phú may mắn của nàng, tự nhiên muốn bồi dưỡng thật tốt, sau này nhất định sẽ là một trợ thủ lớn.
Đối với người mình có thể tín nhiệm, Vương Đằng chưa bao giờ keo kiệt.
“Trước tiên bắt đầu từ căn bản, từng bước từng bước.” Vương Đằng bắt đầu chỉ dẫn Tử Dạ tu hành.
Thiên phú của Tử Dạ nằm ngoài dự tính của Vương Đằng, tất cả gần như chỉ luyện qua một lần liền lĩnh hội được, hơn nữa tiến độ cũng kinh người, có lẽ không bao lâu nữa, nàng có thể vượt qua cánh cửa Võ Đồ, tiến vào giai đoạn võ giả.
Hai tiếng sau, Vương Đằng nhìn nàng chìm vào giấc ngủ, trên mặt không khỏi lộ ra một tia mỉm cười giống như người cha già, sau đó hai mắt nhắm lại, chìm đắm vào tu luyện.
...
Màn đêm đen tối, ánh trăng màu đỏ nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, ở trong góc tối, một cái bóng mờ bất thình lình chuyển động.
Ngay sau đó, bóng của Vương Đằng trên mặt đất đột nhiên bị ánh trăng soi tới kéo dài, phóng to, biến thành giương nanh múa vuốt…
Mọi chuyện xảy ra không một tiếng động!
Vương Đằng nhắm mắt lại, sắc mặt điềm tĩnh, từ đầu đến cuối đều chìm đắm trong tu luyện.
Bỗng nhiên, bóng mờ trên mặt đất đứng thẳng lên, chợt nhào về phía Vương Đằng.
Trong phút chốc, Vương Đằng mở mắt, con ngươi sâu thẳm bộc phát ra ánh sáng sắc bén.
Giống như tinh thần lực thực sự đột nhiên xuyên qua.
Trong nháy mắt bóng đen kia rơi vào ngưng trệ.
Sau một giây, Vương Đằng ra tay như điện, đánh một quyền vào bóng đen.
Bịch!
Trong nháy mắt bóng đen bị đánh bay, va vào vách tường, lập tức hòa tan vào trong bóng tối ở nơi hẻo lánh, biến mất không thấy đâu nữa.
Vương Đằng đứng lên, ánh mắt bình tĩnh quét nhìn bốn phía.
Tiểu Tử Dạ bị đánh thức, nửa tỉnh nửa mê nhìn hắn.
“Đợi ở đó.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ừm!”
Đúng lúc này, từ một góc khác bóng đen kia lại lần nữa nhào ra, móng vuốt được tạo ra từ bóng mờ hiện ra ánh sáng đỏ, lao về phía Vương Đằng.
Ánh mắt Vương Đằng ngưng tụ, trực tiếp mở ra Bát Cực Ma Công, toàn thân lóe lên ánh sáng đen, từng đường vân đen huyền bí lan tràn khắp thân thể, thân ở thế giới Hắc Ám, rốt cuộc hắn có thể phát huy triệt để.
Sau đó đánh ra một quyền mạnh mẽ.
Ầm!
Sức mạnh khủng khiếp bộc phát trong nháy mắt.
“A!” Bóng đen phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, nổ tung, một thân ảnh từ đó rơi ra, nặng nề ngã trên vách tường.
Thì ra là một lão già của loài Huyết tộc Hắc Ám!
Hắn nhìn Vương Đằng với ánh mắt không thể tin nổi, sợ hãi nói: “Ngươi không phải là cấp Chiến Binh cửu tinh, ngươi là cấp Chiến Tướng, rốt cuộc ngươi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận