Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1191: Xuyên qua không gian! (2)

“Được rồi, đi nhanh lên đi, tránh cho ta lại đổi ý.” Vương Đằng xua tay nói.
Biello lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đang muốn xoay người đi lại đột nhiên dừng bước, nói: “Ta biết ngươi đang băn khoăn chuyện gì. Với thân phận của ngươi, tùy tiện tiến vào liên bang Aurant nhất định là không thể nào nắm được quyền tự chủ Địa tinh vào trong tay, liên bang Aurant sẽ nhúng tay, sẽ có rất nhiều thế lực tới chia cắt Địa tinh. Suy cho cùng một tinh cầu sinh mệnh vô chủ có giá trị rất lớn.”
“Ngươi yên tâm, sau khi ta trở về, ta sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì của ngươi.”
“Mặt khác, ta sẽ tận lực giúp ngươi chu toàn, để cho thế lực ở chỗ ta nhúng tay vào, tối thiểu có thể giữ cho người Địa tinh các ngươi không bị nô dịch.”
Nàng nói cực kỳ thành khẩn, là thật tâm thật ý trợ giúp Vương Đằng.
“Đa tạ!” Vương Đằng hơi sững sờ, ngay sau đó khẽ cười nói: “Chỉ là có một số việc ngươi không rõ lắm, chỉ e là rất khó mà giúp hết lòng rồi.”
Nếu như Biello biết hắn đã giết chết hai tên đạo sư cấp Hằng Tinh của tháp Thánh Tinh, hai bên đã kết làm tử thù, e là sẽ không dám nói như vậy.
Dẫu sao ở trong liên bang Aurant, thế lực của tháp Thánh Tinh quá lớn, gần như phần lớn cường giả đều bước ra từ tháp Thánh Tinh.
Gia tộc của Biello là một trong tam đại gia tộc của tinh hệ Thanh Huyền, nhưng mà vẫn chênh lệch rất lớn với tháp Thánh Tinh.
Biello nghe Vương Đằng nói như vậy không khỏi sửng sốt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, nhưng nàng không cảm thấy Vương Đằng đang hù dọa nàng.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết.
“Tự giải quyết cho tốt!” Ánh mắt Biello nhìn Vương Đằng thật sâu, để lại một câu nói rồi bước ra khoang thuyền ở phía sau của phi thuyền, phi thuyền của nàng đặt ở đó.
Vương Đằng nhìn nàng đi lên phi thuyền, đột nhiên một bóng dáng người con gái khác xuất hiện bên cạnh Biello, Vương Đằng kinh ngạc đứng lên.
“Ares!”
Rõ ràng người này chính là Thánh nữ của Thánh sơn Bắc Âu – Ares!
“Thiên phú quang minh của Ares không tồi, ta quyết định đưa nàng rời khỏi Địa tinh, chỉ có ở trong vũ trụ, thiên phú của nàng mới có thể phát huy tới trình độ cao nhất.” Biello giải thích một câu.
Vương Đằng gật đầu, nhìn Ares cảm khái nói: “Không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp lại ở tình huống như thế này, vũ trụ nguy hiểm, một mình ngươi hãy bảo trọng!”
Ánh mắt của Ares quét qua Vương Đằng, tựa như muốn ghi nhớ dáng vẻ của hắn ở trong lòng, nhẹ nói: “Ngươi cũng bảo trọng, sau này chúng ta còn gặp lại!”
Sau khi cửa khoang của mô hình phi thuyền Càn Nguyên E63 mở ra, phi thuyền của Biello thoát khỏi mô hình phi thuyền E63, bay đi một hướng khác.
Vương Đằng đứng bên cửa sổ, nhìn bọn họ rời đi.
Như vậy cũng tốt!
Ares bị Biello đưa đi, cho dù hắn có thất bại, Địa tinh cũng còn người khác có cơ hội quật khởi.
“Hai người phụ nữ này có thiên phú rất tốt!” Viên Cổn Cổn cất giọng nói: “Nếu như có cơ duyên mà nói, có lẽ có thể đạt tới cấp Vũ Trụ cũng chưa biết chừng.”
“A, ngươi đánh giá bọn họ cao như vậy.” Vương Đằng kinh ngạc nói.
“Thật ra thì ở trong vũ trụ, cấp Vũ Trụ cũng không tính là quá mạnh.” Viên Cổn Cổn như cảm khái nói: “Ngươi nhìn chủ nhân Nam Cung xem, không phải cũng vẫn lạc rồi sao.”
Vương Đằng gật đầu, coi như là đồng ý với lời nói của Viên Cổn Cổn, chỉ là hắn cũng không lo lắng cho mình, bởi vì khẳng định cấp Vũ Trụ không phải là điểm cuối của hắn.
“Vương Đằng, phi thuyền sắp tiến tới tốc độ ánh sáng rồi!” Giọng nói của Viên Cổn Cổn đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Trong mắt Vương Đằng lóe lên ánh sáng, gật đầu.
Một lát sau.
“Bắt đầu đếm ngược!”
“10!”
“9!”
“8!”
“7!”
Vương Đằng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đã không còn thấy rõ bất kỳ vật gì rồi, hành tinh, thiên thạch, tất cả đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một màu đen. Rõ ràng hắn cảm thấy được không gian xung quanh bắt đầu dập dờn bồng bềnh.
“6, 5, 4, 3… 2… 1!”
Số cuối cùng rơi xuống, mô hình phi thuyền Càn Nguyên E63 hiện đã mơ hồ không rõ, đột nhiên biết mất ở trong vũ trụ.
“Xuyên qua không gian”, mở ra!
Rầm!
Vương Đằng cảm giác được phi thuyền đang chấn động, chấn động kéo dài mười mấy giây rồi mới ổn định bình thường.
Bốn phía xung quanh tối đen, không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào!
“Xuyên qua không gian thành công rồi, nơi đây chính là Ám Vũ Trụ!” Bóng dáng Viên Cổn Cổn xuất hiện ở bên cạnh Vương Đằng, nó nhìn tình hình bên ngoài nói.
“Ám Vũ Trụ? Nơi đây không phải là... trong vết nứt không gian sao?” Vương Đằng nhìn cảnh tượng quen thuộc này, ngập ngừng nói.
“Bên trong vết nứt không gian? Ồ, cũng có thể nói là như vậy.” Viên Cổn Cổn vuốt cằm, gật đầu nói.
“Ta từng tới nơi này rồi.” Vương Đằng nói.
“Cái gì, ngươi từng tới rồi?” Viên Cổn Cổn kinh ngạc, khó có thể tin được nhìn hắn, vội vàng hỏi: “Sao ngươi lại tới? Không đạt tới tốc độ ánh sáng thì không thể tiến vào Ám Vũ Trụ được! Không đúng, không đúng, ngươi có thiên phú không gian, chẳng lẽ là...”
“Ban đầu ta chạy tới thế giới Hắc Ám, mượn một hành lang không gian loài Hắc Ám xây dựng để trốn về, rồi cho nổ tung hành lang, kết quả là nổ rồi mới phát hiện hành lang đó mới xây được một nửa, sau đó đã ngừng dựng!” Vương Đằng nhún vai, bất đắc dĩ nói.
“...” Viên Cổn Cổn ngẩn người ra, ngay sau đó ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha…”
“... Buồn cười đến vậy sao?” Vương Đằng đầu đầy vạch đen.
“Đồ ngốc nhà ngươi, người chạy vào hành lang không gian rồi, ngươi còn dám cho nổ, cũng không sợ mình chết trong đó.” Viên Cổn Cổn khinh bỉ nói.
“Cổn, ngươi không biết tình hình lúc đó nguy hiểm cỡ nào đâu, nếu ta được lựa chọn thì sẽ tùy tiện cho nổ vậy sao?” Vương Đằng tức giận nói.
“Vậy tại sao ngươi lại chạy tới thế giới Hắc Ám?” Viên Cổn Cổn tò mò hỏi.
Vương Đằng liền kể lại ngắn gọn những gì xảy ra trong thế giới Hắc Ám, Viên Cổn Cổn kinh ngạc mãi không thôi, tấm tắc nói: “Những chuyện ngươi trải qua thật là phong phú quá, vấn đề là lúc ấy ngươi còn chưa bước vào cấp Hành Tinh, vậy mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không chết đúng là kỳ tích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận