Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 650: Thao tác mạnh như hổ.

Sở dĩ ngọn lửa đặc biệt này rất ít khi lộ ra thế gian, một phần nguyên nhân là độ khó thu phục nó quá cao.
Rất nhiều cường giả bỏ mạng trong quá trình thu phục, bị đốt sạch sành sanh, không còn dư lại một chút nào.
Mà sau khi nhận được tin tức của ngọn lửa, những cường giả kia đều giữ bí mật mà không nói ra, bọn họ vừa chết thì tin tức này sẽ bị chôn vùi lần nữa.
Điều này làm cho tin tức về ngọn lửa trở nên bí mật hơn.
Ngoài ra còn có một loại phương pháp thu phục tương đối đáng tin cậy, đương nhiên cũng chỉ tương đối đáng tin cậy, nhưng tính nguy hiểm vẫn rất cao.
Phương pháp này chính là dùng niệm lực tinh thần mạnh mẽ khống chế ngọn lửa hoàn toàn, nhét nó vào trong cơ thể.
Khống chế ngọn lửa cần mượn tinh thần lực, luyện đan sư và luyện tạo sư đều dùng tinh thần lực vô hình để quấy nhiễu ngọn lửa đang thiêu đốt, từ đó đạt được hiệu quả mình muốn.
Mà niệm lực tinh thần là biểu hiện của tinh thần lực cụ thể hoá, đối với việc phụ trợ, khống chế,v thậm chí còn dễ sử dụng hơn bản thân tinh thần lực.
Cho nên, dùng niệm lực tinh thần thu phục và khống chế ngọn lửa, tính nguy hiểm tương đối thấp.
Hơn nữa niệm lực tinh thần càng mạnh, nguy hiểm càng thấp.
Đương nhiên, chỉ có thần niệm sư mới có thể sử dụng loại thủ đoạn gian lận này, những người khác cũng đừng hòng nghĩ đến.
Không khéo, niệm lực tinh thần của Vương Đằng không thấp.
Bóng dáng Vương Đằng yên lặng đứng trước tinh thạch màu xanh. Hắn nhắm mắt lại, niệm lực tinh thần chậm rãi xâm nhập vào bên trong tinh thạch.
Hắn bọc bàn tay mình trong niệm lực tinh thần, để tay không bị tổn thương bởi nhiệt độ tỏa ra từ bên trong nó.
Đồng thời niệm lực tinh thần từ từ mở rộng tiến vào bên trong.
Theo sự xâm nhập của niệm lực tinh thần, Vương Đằng cảm nhận được một thế giới vô cùng kỳ diệu.
Giống như bản thân mình đang ở trong ngọn lửa, xung quanh tràn đầy linh lực hệ Hoả dày đến cực hạn, ngưng tụ thành tia sáng màu xanh, những linh lực hệ Hoả này đang thiêu đốt niệm lực tinh thần của hắn.
Vương Đằng cau mày, hắn cảm nhận được niệm lực tinh thần của mình đang không ngừng bị tiêu hao.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng không bao lâu nữa, dù có dùng niệm lực tinh thần dự trữ, hắn cũng sẽ quay trở về tay không mà thôi.
Ngay sau đó, hắn cắn chặt răng, tốc độ thăm dò bên trong của niệm lực tinh thần đột ngột tăng nhanh, giống như mũi tên bắn ra khỏi cung, lao thẳng tới chỗ sâu trong tinh thạch màu xanh.
Vương Đằng có thể cảm nhận được, có một tồn tại nóng bỏng nhất bên trong tinh thạch màu xanh, truyền đến mơ hồ, như có như không từ nơi sâu nhất.
Điều này giúp hắn tiết kiệm thời gian lại đi tìm kiếm nó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỗ nóng bỏng nhất chính là lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!
Nhưng càng vào trong, nhiệt độ càng cao, niệm lực tinh thần của hắn tiêu hao càng nhanh.
Vương Đằng cau mày, tăng cường thêm niệm lực tinh thần, hắn biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất này. Nếu không, để lửa Thanh Ngọc Lưu Ly ở đây sẽ không an toàn, ai biết được nó có bị người khác đoạt trước hay không.
Cho nên hắn gần như được ăn cả ngã về không, giờ phút này hắn bộc phát ra toàn bộ niệm lực tinh thần Vương cảnh.
Gầm!
Dường như con rồng khổng lồ chiếm giữ trong đầu hắn đột nhiên bừng tỉnh!
Cuối cùng, trong cảm nhận của niệm lực tinh thần, trước mặt hắn không xa, có một ngọn lửa màu xanh chói lọi đẹp đẽ, giống như một lưu ly xa hoa lộng lẫy lặng lẽ trôi lơ lửng.
Vương Đằng ngừng thở, nhưng hắn không hề do dự.
Không chần chừ gì nữa, dùng niệm lực tinh thần thu phục nó, chẳng có chút kỹ thuật nào cả, chỉ có hai chữ…thô bạo!
Lúc này, dưới sự điều khiển của Vương Đằng, niệm lực tinh thần tụ lại một chỗ, như thể hóa thành một tấm lưới lớn, lập tức bao trùm ngọn lửa màu xanh.
Nếu để những người từng chiếm lấy ngọn lửa kỳ lạ này biết được thao tác mạnh mẽ như hổ này của hắn, e là bọn họ sẽ trừng lọt cả tròng mắt.
Phải biết rằng, khi bọn họ chiếm ngọn lửa, đều cực kỳ cẩn thận, sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để giảm thiểu rủi ro, cho đến khi họ cảm thấy ổn thoả rồi mới ra tay.
Đâu giống như Vương Đằng, vừa gặp đã nhào lên tấn công, giống như một người đàn ông sống tám trăm năm rồi mà chưa từng gặp qua một phụ nữ nào hết vậy, cũng chả thèm để ý là heo hay người đẹp, cứ ăn bùm bùm trước rồi tính sau.
Trước sự xâm nhập của lực lượng bên ngoài, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly lập tức chống trả lại, ngọn lửa màu xanh chợt mạnh lên, giãn nở ra ngoài, như muốn phá tan sự bao vây và khống chế của niệm lực tinh thần.
Sắc mặt của Vương Đằng tái nhợt. Hắn điều khiển niệm lực tinh thần không ngừng thu hẹp lại, đồng thời phân tách thành từng tia, tạo ra những mũi kim đâm vào trong lửa Thanh Ngọc Lưu Ly, lao thẳng vào cốt lõi của nó!
Đôi bên lập tức rơi vào thế giằng co qua lại, tạm thời không ai có thể làm gì được đối phương.
…...
Bên ngoài, Thiết Giáp Viêm Hạt vẫn luôn chú ý tới tình hình của Vương Đằng, thấy hắn vẫn chưa bị cắn trả, không khỏi cảm thấy hoài nghi.
Chẳng lẽ tên thanh niên nhân loại này còn chưa bắt đầu hấp thu, nếu không tại sao hắn không có phản ứng gì hết vậy?
Lẽ nào là đang đợi nó ra tay?
Trái tim Thiết Giáp Viêm Hạt đập mạnh, nó càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Thật là một nhân loại xảo quyệt!
Nhân loại quả thật chẳng phải thứ tốt lành gì!
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của hắn, 80% là đang giả bộ, kỹ năng diễn xuất khoa trương như vậy, chẳng lẽ nó còn không nhìn ra hay sao?
Thiết Giáp Viêm Hạt khinh bỉ trong lòng, may mà nằm úp sấp xuống, hung hăng thầm nghĩ:
“Ta không tin ngươi không có hứng thú gì với ngọn lửa màu xanh này, khi nào bắt đầu hấp thu, thì lúc đó là kỳ chết của ngươi, lão Hạt ta đây có thể đợi được hết!”
Nó vừa hấp thụ nguyên lực hệ Hoả xung quanh để hồi phục thương tích, vừa yên lặng chờ đợi.
…...
“A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận