Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 160: Độc Giác Hống! (2)

Hắn tự sướng nghĩ.
“Cất đi đi, đừng để lộ ra.” Lâm Chiến dặn dò một câu, lại nói: “Nhìn thử xem có tinh cốt hay không?”
Dương Phi vứt tinh hạch cho Vương Đằng, lắc đầu nói: “Không có, ta đã xem thử rồi.”
Tinh hạch, tinh cốt tồn tại ở bên trong thân thể của tinh thú, tựa như ánh đèn trong đêm tối, chỉ cần sử dụng nguyên lực để dò xét thì sẽ dò ra ngay.
Tật Phong Lang tối hôm qua, bọn họ cũng xác định bằng phương pháp như vậy.
Nhưng mà những con Tật Phong Lang kia còn chẳng có tinh hạch chứ đừng nói tới tinh cốt.
Nhân loại săn giết tinh thú nhiều, hiển nhiên cũng đúc kết được chút kinh nghiệm.
Bình thường, có tinh hạch thì mới có thể sinh ra được tinh cốt, mà nếu không có tinh hạch thì chắc chắn sẽ không có tinh cốt.
Thế nên Lâm Chiến mới hỏi Dương Phi có tinh cốt hay không.
Vương Đằng cất tinh hạch đi, thu hoạch mà cả tiểu đội săn giết, sau khi trở về sẽ bán rồi chia theo tỷ lệ trong đội, tất cả các đội đều là như thế.
Những thứ này không đáng để quan tâm, thu hoạch chính của Vương Đằng khi săn giết tinh thú vẫn là bong bóng thuộc tính.
‘Nguyên lực hệ Thổ x4’
‘Thuộc tính trắng x6’
Thu hoạch phong phú.
Mọi người tiếp tục đi về phía Phong cốc.

Ước chừng tới giữa trưa, đám người Vương Đằng đi tới một chỗ ngoài sơn cốc.
Đây là một sơn cốc hình hồ lô, chỗ miệng hồ lô chính là lối duy nhất đi vào trong sơn cốc, hai bên đều là vách đá nên rất khó leo.
Một loạt cuồng phong thổi ra từ trong sơn cốc cứ như tiếng gào khóc thảm thiết vậy.
Lâm Chiến đứng ở ngoài lối vào, quan sát một chút thì sắc mặt thay đổi, hắn nói: “Có người đã tới rồi.”
“Có dấu vết người đi lại thật nè!” Ngôn Cẩm Minh ngồi xổm xuống nhìn một chút, sầu lo nói: “Chẳng nhẽ chúng ta lại tới một chuyến tay không rồi?”
“Có vào nữa không?” Liễu Yến hỏi.
“Như nếu như đối phương vẫn còn ở đây, hai bên đụng mặt thì có khi sẽ xảy ra một cuộc ác chiến, không biết thực lực của bọn họ ra sao nhỉ?” Dương Phi nói.
“Tới cũng tới rồi, đương nhiên phải nhanh chân qua xem chứ, tiểu đội Chiến Hổ chúng ta chưa ngán ai bao giờ đâu.” Lâm Chiến hì hì, mặt mày lạnh lùng.
“Vương Đằng, cẩn thận một chút!”
Hắn nhắc nhở một câu, sau đó bước vào bên trong sơn cốc trước.
Đám người Vương Đằng theo sát sau đó.
Đường bên trong sơn cốc không dễ đi, cộng thêm có cuồng phong lạnh thấu xương thổi ra, sợt qua gò má rất là đau, rất dễ làm người ta lảo đảo.
May mà mấy người bọn họ đều là võ giả, còn chống đỡ được.
Bọn họ cẩn thận đi một hồi nhưng lại không thấy bóng người nào hết.
“Chẳng nhẽ đã rời đi rồi?” Ngôn Cẩm Minh cau mày nói.
“Đi sâu vào tí nữa xem, chuẩn bị chiến đấu, Độc Giác Hống mà lần trước chúng ta nhìn thấy ở phía trước không xa, không biết nó có còn ở đó hay không nữa?” Lâm Chiến nói.
Mấy người đều lấy vũ khí ra, một tay khác thì cầm khiên, cảnh giác nhìn bốn phía.
Vèo!
Bỗng nhiên một bóng trắng vọt mạnh xuống từ trên vách đá ở bên cạnh, tốc độ nhanh tới mức kinh người, xé rách không khí phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.
“Cẩn thận!”
Lâm Chiến quát lên.
Mặt Liễu Yến biến sắc, cảm giác được bóng trắng đang lao về phía nàng.
Nhưng mà Liễu Yến có hơi hoảng nên không kịp đề phòng, không phản ứng kịp.
Vương Đằng đứng ngay ở bên cạnh nàng, sắc mặt cũng thay đổi, một tay đẩy nàng ra, đồng thời một tay vung chiến kiếm chém.
Ầm!
Một lực lượng khổng lồ đâm tới và kình khí nguyên lực màu xanh kèm theo nó đã đánh bay Vương Đằng, hắn không kịp nghĩ nhiều, nguyên lực trong cơ thể bộc phát triệt tiêu lực xung kích mạnh mẽ này.
Kình phong mà nguyên lực màu xanh kia sinh ra giống như lưỡi dao sắc bén chém ra bốn bốn phương tám hướng, người Vương Đằng ở trong trung tâm của kình phong nên hắn cảm thấy cứ như thể có hàng loạt lưỡi đoa gió đang cắt qua cơ thể của hắn vậy.
Cỏ cây xung quanh trong nháy mắt đã bị cắt thành mảnh vụn, bay khắp trời.
Rầm!
Lực oanh kích khổng lồ đánh cho Vương Đằng đụng mạnh người vào vách đá, lồng ngực khó chịu vô cùng.
Nếu như ban nãy không kịp thời phòng ngự bằng nguyên lực, cộng thêm trên người còn mặc chiến phục thì e rằng hắn sẽ bị thương nặng.
“Nghiệt súc!”
Đám người Lâm Chiến đều bộc phát ra nguyên lực và tấn công bóng trắng kia.
Nhưng mà tốc độ của bóng trắng kia rất kinh người, giẫm lên vách đá mà như đang giẫm trên đất bằng vậy, thân hình lấp lóe liên tục, cuối cùng lộ ra ở trên một tảng đá ở chỗ cao.
“Độc Giác Hống!”
Lâm Chiến cắn răng nói.
“Ngươi không sao chứ?” Liễu Yến vội vàng đi tới bên cạnh Vương Đằng, hỏi với vẻ rất quan tâm.
“Không sao.” Vương Đằng lắc đầu, đứng lên, nhìn về phía tinh thú màu trắng đang đứng trên tảng đá ở chỗ cao.
“Ban nãy cảm ơn ngươi.” Liễu Yến nói.
“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, đó chính là Độc Giác Hống mà các ngươi nói đó hả?” Sắc mặt của Vương Đằng có hơi cổ quái, hỏi.
Tinh thú màu trắng ở trên tảng đá nhìn trông giống một con… Thỏ trắng cỡ lớn.
Cả người toàn lông xù, lỗ tai dài, mắt đỏ, người trắng muốt, chỉ có đoạn thính tai là có chút đen.
Mỗi tội trên đầu của nó mọc ra một chiếc sừng, bốn móng vuốt sắc bén, lúc nhếch miệng thì để lộ là hàm răng sắc nhọn.
Nhìn thì thấy, răng tốt quá!
“Đúng thế, không ngờ chúng ta lại bị con súc sinh này đánh lén.” Sắc mặt của Liễu Yến có hơi khó coi.
“Nó bị thương rồi, các ngươi nhìn phần lưng bên trái của nó đi, hình như có vết máu.” Ngôn Cẩm Nguyệt nói.
Mọi người nhìn về phía vị trí mà nàng chỉ, quả nhiên thấy được một vệt màu đỏ lan ra từ trên lưng của từ Độc Giác Hống, nhưng chỉ để lộ ra một góc, phần đằng trước không thấy rõ lắm.
“Chắc là vết thương do nhóm người tới trước để lại, đã bị thương còn hung ác thế, phỉa nhân lúc nó đang bị thương lấy mạng của nó, tốc chiến tốc thắng.” Lâm Chiến gằn lên nói.
Vừa dứt lời, đột nhiên hắn giẫm một cước xuống đất, người thì vọt thẳng lên, leo lên vách đá, rìu lớn bổ ra phong manh nguyên lực màu vàng.
Grào!
Độc Giác Hống gầm lên một tiếng với Lâm Chiến, lập tức có một luồng kình phong mãnh liệt vọt ra từ trong miệng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận