Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 932: Quả nhiên, người thích cười chẳng phải hạng tốt đẹp gì!

“Ta không biết.” Vũ Văn Hiên không đáp.
“Thì đoán thôi mà, đồ nhàm chán.” Khổng Lê cáu kỉnh nói, cảm thấy người này thật tẻ nhạt.
“E là không phải chuyện nhỏ đâu, ta chưa gặp tình huống này bao nhiêu năm nay rồi.” Ngưu Lê đứng cạnh đó lên tiếng.
“Đến cả ngươi cũng không biết á?” Khổng Lê nói.
“Ta cũng vừa mới nhận được thông báo, còn do mấy vị phó quân chủ đích thân truyền lệnh, giờ ta cũng đang khó hiểu lắm đây.” Ngưu Lê nói.
Không riêng bọn hắn, mấy vị phó quân chủ cũng đang châu đầu ghé tai thì thầm bàn luận, không biết Đàm Đài Tuyền định làm gì mà triệu tập tất cả mọi người đến.
Nhưng đúng lúc này, Đàm Đài Tuyền bước lên bục trung tâm.
Toàn bộ âm thanh xung quanh đều biến mất, mọi người đều im lặng, dõi ánh nhìn về phía nàng.
Đàm Đài Tuyền đứng khoanh tay, nhìn xung quanh một lượt rồi mới thản nhiên lên tiếng, giọng nói vang dội: “Không lòng vòng nhiều, hôm nay ta triệu tập mọi người đến đây là để tuyên bố một việc…”
Rồi nàng tạm dừng lại một chút.
“Ta từ chức quân chủ quân Hắc Tước!”
Đám đông lập tức ồ lên, không ai ngờ rằng việc mà Đàm Đài Tuyền muốn tuyên bố lại là tin từ chức!
Đàm Đài Tuyền còn rất trẻ, vì sao lại đột ngột muốn từ chức?
Ánh sáng lóe lên trong mắt của mấy vị phó quân chủ, họ lập tức ngồi thẳng dậy, nội tâm sốt sắng.
Đàm Đài Tuyền để mọi người tiêu hóa tin tức xong, sau đó mới nói tiếp:
“Và sau khi ta rời khỏi đây, vị trí quân chủ quân Hắc Tước, sẽ do Vương Đằng kế nhiệm!”
“??”
Lúc này đây, toàn bộ diễn võ trường đều chìm vào trong sự im lặng bất thường.
Toàn bộ diễn võ trường lặng ngắt như tờ, vốn đã không ai trò chuyện, nhưng lúc này dường như cả tiếng hít thở cũng biến mất.
Mấy người Khổng Lê và Vũ Văn Hiên trợn tròn mắt, miệng há hốc, vẻ mặt khó tin.
Vương Đằng, đảm nhiệm vị trí quân chủ mới ư??!!!
Tin tức này thật sự có chút chấn động địa cầu!
Bọn họ cảm giác như mình đang mơ, bởi quá sức siêu thực.
Vẻ mặt của Vũ Văn Hiên y hệt như ăn phải cớt, nhớ hồi trước hắn còn luôn so bì với Vương Đằng, giờ thì người ta đã là Thiếu tướng, còn đảm nhiệm chức quân chủ, trong khi hắn vẫn giẫm chân tại chỗ.
Sự chênh lệch này thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
Võ giả quân đội bên dưới cũng cảm thấy vô cùng khó tin, một thanh niên chưa tròn mười chín tuổi đảm nhiệm quân chủ quân Hắc Tước, đây đúng là điều ố dề nhất mà họ được nghe trong cả thế kỷ này.
Mấy người Hàn Chú, Vạn Bạch Thu đứng trong đội ngũ cũng ngạc nhiên quá đỗi, mồm há hốc một lúc lâu không thể khép lại.
Có nhầm hay không vậy!
Vương Đằng, đàn em của họ, trở thành quân chủ quân Hắc Tước.
Bọn họ điên cuồng nhận nhiệm vụ trong quân đội, giờ cũng coi như có chút danh tiếng, vốn đã tự đắc rồi, vậy mà giờ hay tin Vương Đằng đảm nhận quân chủ quân Hắc Tước, sự tự tin đó của họ lập tức bị đập tơi bời.
Người này thật là yêu nghiệt!
Trong đó, mấy vị phó quân chủ lại hoàn toàn biến sắc, vẻ mặt như gặp phải ma.
Một số người thậm chí mang vẻ mặt khó coi, rõ ràng không thể chấp nhận được sự thật này.
Lúc trước Đàm Đài Tuyền đặc cách nhận chức quân chủ quân Hắc Tước thì thôi, họ chỉ việc đợi khi nào nàng rời đi, sau đó chọn quân chủ quân Hắc Tước mới từ một trong số các phó quân chủ họ.
Kết quả là họ đợi được Đàm Đài Tuyền rời đi, nhưng lại đưa tới một Vương Đằng trẻ hơn nữa tới.
Cùng là đặc cách!
Cái đặc cách chết tiệt này…
Mấy vị phó quân chủ cảm thấy cuộc đời này mờ mịt quá, những nỗi bất lực, ấm ức trong đó chỉ có những người số khổ như họ mới cảm nhận được.
Họ liếc nhìn nhau và đều thấy được nỗi xót xa trong mắt của đối phương.
Nếu là người khác thì họ còn có cơ hội tranh đấu, nhưng nếu là Vương Đằng thì quả thật là họ không có dũng khí để tranh tài với hắn.
Tuổi trẻ đã được phong lên quân hàm Thiếu tướng, quan trọng hơn cả là thực lực của hắn quá mạnh, mạnh đến mức họ không thể không phục.
Các vị phó quân chủ cũng có mặt trong trận chiến ở thành phố Tinh Phong lần trước, được chứng kiến phong thái tuyệt thế cùng với sức mạnh khủng bố của hắn kia.
Một thiên kiêu như thế, họ không thể sánh bằng.
Đàm Đài Tuyền quan sát toàn bộ biểu cảm của đám đông, nàng không nói gì thêm, bất kỳ sự không phục nào cũng sẽ tan thành mây khói trước thực lực tuyệt đối.
Mà Vương Đằng hoàn toàn có được vốn liếng ấy.
“Giờ thì mời quân chủ mới của mọi người lên phát biểu đôi câu.” Đàm Đài Tuyền mỉm cười, không hảo tâm nói.
Rồi nàng xoay người, nhìn về phía sau.
Vương Đằng bất đắc dĩ, cũng biết việc này mình phải ra mặt nên đành phải đứng lên, đi lên bục cao.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người hắn.
Trẻ quá!
Nhìn khuôn mặt đó khiến mọi người cảm khái không thôi, ánh mắt phức tạp và rung động, nội tâm không thể bình tĩnh.
Đàm Đài Tuyền không hề lưu luyến chút nào, nàng đã muốn buông vị trí quân chủ này từ lâu lắm rồi, cuối cùng thì giờ cũng được toại nguyện, hận không thể cười phá lên ba tiếng… Chị đây rốt cuộc tự do rồi!
Khi Đàm Đài Tuyền rời đi, một mình Vương Đằng đứng trên bục, bình tĩnh nhìn mọi người.
Vẻ mặt của từng người được hắn ghi vào trong mắt, có bàng hoàng, có hâm mộ, ghen tị cũng có... tất cả đều vì tuổi tác của hắn, nhưng hắn không bận tâm.
Khi con người ta đến một đẳng cấp nhất định, sẽ không còn nhìn vào những thứ ngay trước mắt nữa.
Thực lực của hắn đã đến tới trình độ cao đến mức có thể giết chết một cường giả cấp Chiến Tướng thượng vị thập tam tinh, vậy nên vị trí quân chủ này, nói thật là hắn không thèm để ý.
Đối với Vương Đằng, đảm nhiệm vị trí quân chủ là một việc giời ơi đất hỡi.
Thế nhưng ai bảo có bong bóng thuộc tính để nhặt cơ.
Thôi, mệt một chút cũng không sao, dù gì hắn cũng là một người chăm chỉ mà.
Nhưng có vài lời vẫn phải nói.
Lúc này, Vương Đằng cất tiếng: “Nói thật, ta không muốn nhận vị trí quân chủ này.”
Ngay khi lời vừa nói xong đã khiến mọi người hoàn toàn câm nín.
Nhất là mấy vị phó quân chủ Tống Vạn Giang và Chúc Thừa Vọng, vẻ mặt họ đầy buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận