Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 804: Ares! (2)

Vương Đằng cảm nhận tỉ mỉ, phát giác được một tia chấn động không gian như có như không.
Trận pháp này vậy mà lại liên quan đến lĩnh vực không gian!
Vương Đằng kinh ngạc không thôi, phóng tầm mắt nhìn đi, có chút giật mình, chả trách nơi lưng chừng núi lại có không gian rộng lớn như thế.
Nơi này đã bị mở rộng không gian!
“Chư vị, chúng ta đến nơi rồi, nơi ở đã được sắp xếp xong xuôi, tối nay các ngươi sẽ ở lại nơi này.” Parik không hề biết nội tình của thị trấn nhỏ này đã bị Vương Đằng nhìn thấu bảy tám phần, trong lòng vẫn rất đắc ý, mỉm cười đi trước dẫn đường.
Ngay sau khi mọi người bước chân vào thị trấn phương Tây này, khí tức huyên náo ập đến mặt, trên đường phố người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Vương Đằng trải nghiệm phong tình ngoại quốc, hắn tò mò đánh giá xung quanh, nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị, truyền đến tiếng rao mờ của các con buôn, có người bán hoa quả, có người bán quà lưu niệm, còn có hương thơm nồng nàn của thức ăn lãng đãng trong không khí... muôn hình vạn trạng, khiến người ta không kịp nhìn.
“Có phải cảm thấy rất đặc biệt không?” Parik nhìn thấy biểu cảm của hắn, không khỏi cười nói.
“Rất thú vị!” Vương Đằng cũng không phủ nhận, gật đầu.
“Trong thời gian hội giao lưu, các ngươi có thể đi dạo xung quanh, buổi tối ở đây còn đẹp hơn nữa.” Parik cười hi hi: “Nếu như may mắn, đám tiểu tử các ngươi có lẽ sẽ có được một cuộc gặp gỡ tươi đẹp cũng không chừng!”
“Ồ!” Đôi mắt Vương Đằng rực sáng, nhiệt tình khoác vai Parik, càn rỡ nói: “Ông anh Parik, mau nói với ta, ở đây chắc chắn có một nơi thích hợp để gặp gỡ nhất, chỉ điểm chút cho thằng em đi!”
Parik bị hành động đột ngột này của Vương Đằng khiến cho có chút ngơ ngẩn.
Hắn với thằng nhãi này thân thiết như thế từ bao giờ vậy?
Có điều không nhìn ra nha, tiểu tử này cũng là người đồng đạo!
Cả người Parik cương cứng, sau đó thả lỏng ra, nhìn trái nhìn phải, cười hi hi nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể đi đến khu Soraka xem thử, chỗ đó là khu mua sắm nổi tiếng, có phố cổ vô cùng náo nhiệt, hai bên phố toàn là cửa hàng cao cấp, tiệm bán đồ lưu niệm, tiệm bán đặc sản, cửa hàng cá tính, hàng quán, nhà hàng, quán cà phê, quán rượu vân vân, còn có rạp hát, viện bảo tàng… con gái xinh đẹp đều rất thích đi đến những nơi này.”
Vương Đằng càng nghe, ánh mắt càng phát sáng, gật đầu không ngừng, khiêm tốn đón nhận lời nói từ kinh nghiệm của lão tiền bối.
Đám người Yến Bác, Triệu Vân Võ ở bên cạnh không khỏi dựng tai lên, muốn nghe ngóng được chút gì đó.
Đến cả kiểu đàn ông lạnh nhạt như Cơ Tu Minh, Mục Chí Quốc cũng bị thu hút sự chú ý, giống như có chút chộn rộn.
Mấy nữ sinh nhịn không được trợn trắng, trong lòng cực kỳ khinh bỉ đám đàn ông thối trầm mê tửu sắc này.
“Hai người các ngươi đủ chưa hả!” Trong đầu Đàm Đài Tuyền toàn là mã vạch, hai tên khốn này thảo luận chuyện kia như ở chốn không người thế này, xem các nàng không tồn tại hả?
Vương Đằng và Parik nhất thời ho khan một tiếng, tách ra vô cùng ăn ý, giao lưu ánh mắt, khoé miệng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
“Ông anh, tối nay đi nha!”
“Thằng em, thích kiểu nào, cứ việc nói.”
...
Parik dẫn mọi người đến quán rượu của nhà nước cực kỳ có bản sắc địa phương, sắp xếp cho mọi người vào ở.
Mỗi người một phòng, xa hoa thoải mái, đãi ngộ cực kỳ cao.
Quán rượu này được xây bên cạnh vách núi, kéo màn cửa sổ ra, nhìn từ sau đến, có thể nhìn thấy biển khơi màu xanh ngọc bích ở phía xa xăm, phong cảnh rất tuyệt.
Mọi người ăn xong cơm tối ở quán rượu, trước khi rời đi, Đàm Đài Tuyền nói: “Mọi người buổi tối có thể đi ra ngoài dạo phố, nhưng đừng kiếm thêm chuyện cho ta đấy.”
Lúc nói câu này, nàng nhìn thẳng về phía Vương Đằng.
“Nhìn ta làm gì, ta thành thật như vậy, trước nay chưa từng kiếm chuyện.” Vương Đằng không vui nói.
“Thiên tài các nước hội tụ, mấy ngày này sẽ khá loạn, cho dù đi ra ngoài cũng phải duy trì liên lạc.” Đàm Đài Tuyền chẳng ừ hử gì, dặn dò một câu, rồi tự mình rời đi.
“Vương Đằng, lúc nãy Parik nói gì với ngươi vậy?” Đợi Đàm Đài Tuyền đi xa, Triệu Nguyên Võ không nhịn được bèn hỏi.
“Muốn biết không?” Vương Đằng liếc nhìn hắn, hi hi nói: “Tự mình đi hỏi đi!”
Nói xong liền làm lơ hắn, nghênh ngang rời đi, cũng không quan tâm kẻ sau lưng đang nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tức đến tái mét.
“Cái tên này, ăn một mình, có chỗ tốt không chia sẻ với mọi người!” Triệu Nguyên Võ tức giận nói.
Mọi người nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc.
Chuyện thế này nói ra không biết ngượng à?
Cho dù người ta ăn một mình, cũng là tự bản thân hắn hỏi ra được, ngươi ngại không đi hỏi, bây giờ còn trách ngược hắn.
Tuy bọn ta cũng rất muốn biết, nhưng chuyện này nói không nên lời.
Lắc đầu, cả đám người tự ai người nấy đi.
Triệu Nguyên Võ nổi giận đùng đùng, lại không thể làm gì, giận đến mức đau gan chính mình.
Hội giao lưu lần này, hắn may mắn được chọn trúng, còn tưởng là thực lực gần đây tăng lên, nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen trên hội giao lưu, đánh bại thiên tài các nước, nêu danh ngoại quốc.
Kết quả phát hiện Vương Đằng cũng đến, còn trở thành dẫn đội của bọn họ, hắn trong chốc lát mất hết tiếng nói.
Bảo hắn cứng rắn tay đôi với Vương Đằng, hắn hiện tại thật sự không dám..
...
Màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh.
Trong thị trấn nhỏ đã đèn đuốc sáng trưng, vẫn duy trì náo nhiệt, chỉ là có chút khác biệt với ban ngày.
Dường như không khí ban đêm tốt hơn.
Vương Đằng tản bộ trên phố, tay phải cầm mấy xâu thịt nước, tay trái cầm một cái bánh cuộn, ăn ngon làh, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi.
Quả nhiên Parik không lừa hắn, đâu đâu cũng đều là em gái xinh đẹp.
Tóc vàng mắt xanh, thân hình mảnh khảnh, đường cong nhấp nhô kia… chậc chậc chậc chậc!
Vương Đằng nuốt xuống một ngụm nước miếng, thức ăn trong tay quá thơm, không nhịn được.
Không thể không nói, món ngon bên này cực kỳ đặc sắc, cách làm khác biệt, mùi vị đương nhiên cũng khác hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận