Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 764: Bức tranh khó coi lắm sao?

“Không ổn! Không ổn! Phạm vi bảo vệ của trận pháp Tam Sơn Cự Linh cực kỳ giới hạn, chỉ ở khu vực có ba ngọn núi lớn mà thôi, hải thú vẫn có thể từ hai bên hông của ba ngọn núi bất ngờ xông vào.”
“Lần này bọn chúng không tấn công mà rút lui, là bởi vì Thiếu tướng Vương một tay dời núi lấp biển quá mức nằm ngoài dự đoán của mọi người, những hải thú to lớn kia căn bản không có kế sách đáp trả tốt.” Một gã phù văn sư không nhịn được lắc đầu nói.
“Lấy trí khôn của hải thú, cũng chưa chắc đã có thể nghĩ tới chiến thuật rắc rối gì, vậy nên ta cho rằng, phạm vi phòng thủ ở ba ngọn núi lớn cũng đã đủ rồi. Khu vực khác, thì chỉ cần phái thêm một ít người theo dõi sát sao là được.” Tên phù văn sư cao cấp lúc trước nói.
“Điều người tới theo dõi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sơ hở, Chử Vĩnh Niên, suy nghĩ của ngươi quá ngây thơ rồi, sau bạo động hải thú lần này chẳng lẽ còn không rút ra được bài học kinh nghiệm sao?” Tư Đồ Quân phản bác không chú lưu tình.
Bản thân hắn là viện trưởng của học viện Phù Văn trường Quân đội Hoàng Hải, thành tựu trên phương diện phù văn đạo tất nhiên là không thấp, vì vậy giờ phút này hắn mới ở đây.
“Theo như ngươi nói, tiếp theo nhất định phải bố trí trận pháp phù văn bao phủ cả Đông Hải mới có thể coi là an toàn. Nhưng vấn đề là, chúng ta làm được không?” Chử Vĩnh Niên cười lạnh nói.
Hắn dừng lại một chút, thấy mọi người rơi vào im lặng, lại nói tiếp: “Pháp trận bình thường, không ngăn được công kích của hải thú cấp Lãnh Chúa, cho dù bố trí, cũng là thùng rỗng kêu to, còn nếu là pháp trận cao cấp hơn, chúng ta lại không có sức, vậy thì tại sao không tập trung nhân lực để bố trí một trận pháp có thể chống đỡ được đợt tấn công của hải thú cấp Lãnh Chúa.”
Mọi người lâm vào do dự, bọn họ không thể không thừa nhận, Chử Vĩnh Niên nói rất có đạo lý, đường ven biển Đông Hải là điểm phòng ngự mấu chốt, bảo vệ cho nơi này chính là bảo vệ cho hơn một nửa Đông Hải.
Nhưng vấn đề bây giờ, không phải là cái nào tốt hơn, mà là bọn hắn có thể làm được hay không.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng là sự thật không thể tranh cãi.
Ở trên phù văn đạo, nội tình của Địa tinh còn hơi ít ỏi một chút, bọn họ có thể bố trí trận pháp bao phủ toàn thành, ở đây dù sao vẫn có mấy phù văn đại sư, chỉ có điều trận pháp có mạnh có yếu, trận pháp mạnh quá chưa chắc bọn họ có thể nắm vững.
“Không bằng, tìm phù văn đại sư Dị Giới giúp đỡ một chút?” Có người do dự lên tiếng.
Mọi người hoảng sợ, ngay sau đó lại như có điều suy nghĩ.
“Chuyện này… ngược lại vẫn có thể xem là một biện pháp, hiện giờ quan hệ của Địa tinh và Dị Giới càng ngày càng gắn bó, để bọn họ cung cấp một vài viện binh, hy vọng bọn họ sẽ không từ chối.”
“Chuyện này cũng khó mà nói, trận pháp đỉnh cấp, vẫn được Dị Giới cất giấu nghiêm ngặt, trừ khi là truyền thừa phù văn đại sư chính thống, nếu không khó có khả năng đạt được, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng bày ra trước mặt chúng ta.”
“Chúng ta trợ giúp họ nhiều như vậy, những người Dị Giới này vẫn phòng chúng ta chặt chẽ như thế.” Có người tức giận nói.
“Haiz, đổi lại là chúng ta, không phải cũng làm giống như vậy sao.”
...
Thảo luận một hồi, nhưng không có kết quả gì.
Sắc mặt Vương Đằng có chút kỳ quái, những người này nói bao nhiêu khó khăn như vậy, vậy phù văn truyền thừa hắn lấy được từ Goring kia thì được coi là cái gì?
Hắn cảm thấy hình như không có khó như vậy…
Chẳng lẽ phù văn truyền thừa mà bọn họ nói tới không phải là một sao?
Hơn nữa thật ra thì cũng không cần người Dị Giới hỗ trợ, chỉ cần một mình bản thân hắn, là có thể làm xong trận pháp phù văn Đông Hải rồi.
Suy cho cùng trình độ phù văn của hắn cũng đã đạt tới trình độ tương đối uyên thâm rồi.
Chỉ là chuyện này do chính hắn nói ra, khó tránh khỏi có phần ngờ vực bức bách, hơn nữa bọn họ cũng chưa chắc đã tin tưởng!
Vương Đằng rơi vào trầm tư, rốt cuộc phải lên tiếng như thế nào mới có thể uyển chuyển ép buộc chuyện này?
“Các ngươi ở đây thảo luận hồi lâu cũng không có kết quả, tại sao không đi hỏi người trong cuộc, ba hòn núi lớn kia là do Vương Đằng di chuyển, nói như vậy hắn đã sớm có phương án tính toán.” Lúc này, Đàm Đài Tuyền không nhịn được cất giọng nói.
Nàng vốn nghĩ rằng những phù văn sư này có thể thương lượng ra biện pháp gì đó, kết quả đến cuối cùng lại chẳng thả ra được cái rắm gì, quả thực khiến cho người ta không nói được lời nào.
Phù văn sư đang ngồi lập tức hiểu ra, nghĩ cũng thấy mất mặt.
Thế nhưng rất nhanh bọn hắn nhìn về phía Vương Đằng, ý tứ trong lời nói của Đàm Đài Tuyền chẳng lẽ nói Vương Đằng có biện pháp?
Sắc mặt Tư Đồ Quân hơi rung động, hắn cũng biết thiên phú phù văn của Vương Đằng tương đối khá, nhưng cũng chỉ có nhiêu đó, suy cho cùng thời gian Vương Đằng ở trường học quá ít, chỉ chớp mắt thành tựu phù văn của Vương Đằng đã vượt qua hắn, nói ra chỉ sợ hắn khó mà tin được.
Nhưng hắn cũng biết Đàm Đài Tuyền sẽ không bắn tên không có đích, xem ra Vương Đằng vẫn còn có chút mờ ám.
Những phù văn sư khác cũng không biết thành tựu phù văn của Vương Đằng như thế nào, thậm chí cũng không biết hắn là phù văn sư, đều lộ ra vẻ vô cùng do dự.
Thế nhưng vẫn có người hỏi: “Thiếu tướng Vương, ngươi có biện pháp gì sao?”
“Phiền ngươi cho ta một cái bản đồ địa hình xung quanh Đông Hải.” Vương Đằng không lập tức giải thích mà nói với Tổng đốc Giang.
Tổng đốc Giang sửng sốt, ngay sau đó cũng không còn do dự, lập tức mang tới bản đồ, mở ra trước mặt mọi người.
“Cái này để làm gì?” Mọi người tò mò không thôi, vây quanh quan sát.
Đầu tiên Vương Đằng vẽ ra vị trí ba hòn núi lớn ở trên đường ven biển, sau đó lại vạch ra vị trí của bọn họ ban đầu, cuối cùng phác họa phạm vi xung quanh Đông Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận