Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1360: Ta đã cố hết sức ngụy trang, nhưng cuối cùng vẫn bị nhìn thấu

“Không thành vấn đề.” Vương Đằng thấy vậy, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Hai bên giao dịch hoàn thành, năm trăm hai mươi tỷ lập tức vào trong tài khoản của Vương Đằng.
Adris ở bên cạnh trơ mắt nhìn Cỏ Đan Chi bay ra, ánh mắt đều đỏ lên, nhưng không thể làm gì được.
Bọn họ ký kết khế ước linh hồn, nếu đổi ý, lực lượng khế ước đủ để lấy mạng hắn.
“Thiếu gia Adris, khối khoáng thạch của ta giá trị bốn ngàn hai trăm tỷ, ngươi thua rồi, cho nên mời chi trả đi.” Vương Đằng quay đầu sang nhìn Adris, cười he he nói.
“Ta #$%&&…” Hai mắt Adris biến thành màu đen, hắn định phun ra vô số lời thô tục, nhưng toàn bộ bị ngăn trong cổ họng.
“Vương Đằng, bốn ngàn hai trăm tỷ mà ngươi cũng dám đòi, ngại sống lâu sao?” Tào Quan nghiêm túc kêu lên.
“Khế ước linh hồn viết rõ ràng, tiền của ta, vì sao ta không dám đòi, ngươi nói lời này không phải khôi hài sao?” Vương Đằng lườm hắn, châm chọc nói: “Hay là chân chó trung thành của thiếu gia Adris, ngươi định trả tiền thay hắn vậy? Lúc trước hắn đã ra mặt thay ngươi, là lúc ngươi báo đáp hắn rồi đấy.”
Giết người không dao!
Lời nói này của Vương Đằng đã trực tiếp dồn Tào Quan đến góc chết.
Tào Quan thay đổi sắc mặt, run rẩy trong lòng. Khi quay đầu lại, quả nhiên đã nhìn thấy Adris đang dùng ánh mắt oán hận lạnh như băng nhìn hắn.
Mặc dù bởi vì trước đó Vương Đằng chọc giận Sinclairmont, nên mới khiến Adris không ưa gì Vương Đằng, định lấy phương thức cá cược đá thô để giẫm chết hắn, nhưng nói đến cùng toàn bộ nguyên nhân đều là Tào gia.
Hiện giờ hắn thiếu một món nợ khổng lồ như thế, sao có thể không oán hận Tào gia, không oán hận Tào Quan được.
Tào Giảo Giảo cũng thoáng thay đổi sắc mặt, không thể không đứng ra nói: “Vương Đằng, ngươi và Tào gia ta ít nhiều gì cũng hơi sâu xa, chúng ta có chỗ hiểu lầm, nói rõ là được, việc này ngươi cho ta chút thể diện, tiền thì thôi đi, ngươi đã được quá nhiều rồi.”
“Ha ha.” Vương Đằng nhàn nhạt nở nụ cười: “Bốn ngàn hai trăm tỷ, ngươi nói bỏ là bỏ ư?”
“Ngại quá, Tào Giảo Giảo ngươi còn không có mặt mũi lớn như vậy đâu, cho dù chính bản thân Tào Hoành Đồ đến đây cũng không có mặt mũi lớn đến thế!”
“Huống hồ giữa ta và Tào gia rốt cuộc là tình hình gì, trong lòng chúng ta đều biết rõ, ngươi coi Vương Đằng ta là thằng bé con ba tuổi sao, dễ lừa bịp như vậy sao?”
Nhìn khuôn mặt mang trào phúng nhàn nhạt của Vương Đằng, Tào Giảo Giảo lập tức cảm thấy trên mặt nóng phừng phừng.
Tào Giảo Giảo nàng chưa từng bị ai coi khinh và trào phúng như vậy, lần đầu tiên trải nghiệm cảm nhận này khiến cho nàng không còn mặt mũi, trong lòng xấu vô cùng.
“Không phải bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến cho ta nể tình, chúng ta không quen thuộc đến vậy.”
Vương Đằng nói xong, Tào Giảo Giảo đã không có mặt mũi tiếp tục ở lại. Nàng xoay người rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng nhếch nhác.
Theo Tào Giảo Giảo rời đi, hiện trường lại trở nên yên tĩnh.
Tất cả người xung quanh đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Vương Đằng.
Của nam là kính nể, của nữ là thật phức tạp!
Vương Đằng này thật ác độc!
Một người đẹp xinh xắn đẹp đẽ đến thế, lại không hề nể mặt gì cả, độc thân chắc rồi!
Đương nhiên một vài cường giả lại không nông cạn đến thế.
Chỉ là một người phụ nữ, còn không thể ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ.
Vương Đằng thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng của Tào Giảo Giảo, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Từ mới đầu, Tào Giảo Giảo này đã mang gương mặt giả nhân giả nghĩa, còn định mượn quan hệ giữa hắn và Tào Hoành Đồ để làm ầm ĩ, thật sự cho rằng hắn dễ lừa sao.
Hơn nữa một Tào gia giá trị bốn ngàn tỷ?
Nói lời không khách khí, chỉ e toàn bộ Tào gia cộng lại đều không lấy ra được bốn ngàn tỷ.
Còn định đòi thể diện với hắn, ai cho nàng mặt mũi lớn như vậy?
Phụ nữ xinh đẹp thì rất giỏi à!
Tào Giảo Giảo vừa đi, Tào Quan đương nhiên không ở lại tiếp được. Huống hồ còn có một Adris đang ở bên cạnh nhìn hắn oán hận, khiến toàn thân hắn không được tự nhiên, chỉ muốn sớm thoát khỏi đây.
Tào Giảo Giảo và Tào Quan rời đi khiến sắc mặt của Adris càng thêm khó coi, giống như bị phản bội đến cùng.
“Thiếu gia Adris, đường đường gia tộc Pylax sẽ không đến mức không bỏ ra được số tiền này đấy chứ?” Vương Đằng nhìn Adris, khóe miệng mang ý cười nói.
Sắc mặt Adris lúc xanh lúc trắng, ngực phập phồng kịch liệt, trán nổi gân xanh, siết chặt tay đến vang lên rắc rắc.
Phẫn nộ!
Bất đắc dĩ!
Nhục nhã!

Tất cả cảm xúc tràn ngập ở trong đầu hắn, khiến mắt hắn sung huyết đỏ lên, đôi đồng tử hiện đầy tơ máu.
Hắn cảm thấy gương mặt tươi cười của Vương Đằng giống như đang tràn ngập khinh miệt, cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình, châm chọc hắn mua dây buộc mình, tự chuốc lấy cực khổ.
Ánh mắt ở xung quanh cũng giống như đều đang giễu cợt hắn, giống như lấy hắn làm trò đùa.
“Vương! Đằng!” Adris nghiến răng nghiến lợi, nặn ra cái tên Vương Đằng, giống như muốn hung hăng khắc cái tên này dưới đáy lòng.
“Thiếu gia Adris, cho dù ngươi gọi tên ta lớn giọng hơn nữa thì ta cũng sẽ không hạ giá cho ngươi đâu.” Vương Đằng chậm rãi nói.
Adris vô cùng bực tức, rất muốn nện bốn ngàn tỷ kia lên trên mặt Vương Đằng, nhưng hiện giờ hắn căn bản không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
“Nhanh lên đi, thiếu gia Adris, thời gian của mọi người đều rất quý giá, không rảnh lãng phí ở đây với ngươi đâu.” Vương Đằng tiếp tục nói.
Hơn nữa mỗi một câu đều kèm theo mấy chữ thiếu gia Adris, càng hung hăng đâm vào đáy lòng Adris.
Thiếu gia cmm!
Cả nhà ngươi đều là thiếu gia!
Adris điên cuồng gầm lên trong lòng, Vương Đằng này đúng là tâm địa hiểm ác, chỉ hận tất cả mọi người không biết hắn là thiếu gia của gia tộc Pylax.
“Lẽ nào ngươi không có tiền?” Vương Đằng giống như nhìn thấu vấn đề, hoài nghi nói.
“…” Khóe mắt Adris co giật, bị hung hăng đâm trúng tim đen.
Ta đã cố hết sức ngụy trang, nhưng cuối cùng vẫn bị nhìn thấu.
“Nực cười, gia tộc Pylax ta sao lại không lấy ra được bốn ngàn tỷ?” Adris cố ý giả vờ trấn định, ngồi xuống ghế, tỏ vẻ mình vững như cún.
Bạn cần đăng nhập để bình luận