Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 450: Đây quả thật là sư phụ ruột sao?

“Làm như vậy sẽ không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì. Đối với thiên tài, thời gian chính là thứ quý giá nhất. Ngươi đã đi trước rất nhiều người rồi, bây giờ điều ngươi phải làm chính là giữ vững khoảng cách này, đồng thời không ngừng kéo dài nó. Làm vậy mới có thể đảm bảo thực lực của ngươi không ngừng tăng mạnh.” Đàm Đài Tuyền nói: “Còn về hạng nhất, đi so đấu, đương nhiên phải ôm tâm thái giật giải nhất, chẳng lẽ ngươi quên trước kia ta đã nói với ngươi điều gì rồi sao?”
Vương Đằng sững sờ, lập tức mới nhớ tới câu nói Đàm Đài Tuyền đã nói——
Con đường vô địch!
Con đường này không dễ đi đâu!
Nhưng, hắn không sợ.
“Ngươi là cô giáo, ngươi định đoạt.” Vương Đằng tỏ vẻ không quan trọng. Hắn đương nhiên có tự tin duy trì dẫn trước từ đầu tới cuối. Không cần Đàm Đài Tuyền cố ý vạch ra, hắn cũng làm như thế.
“Mạo muội hỏi một câu, vừa rồi ta đã hơi tò mò, Vương Đằng là đệ tử của ngươi sao?” Dương Vương kinh ngạc hỏi.
“Có vấn đề gì sao?” Đàm Đài Tuyền nói.
“Ngươi không biết, Vương Đằng còn bái hội trưởng của Công hội Phù văn Goring Dương thành chúng ta làm sư phụ, không ngờ tới hắn còn là đệ tử của ngươi, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.” Dương Vương thổn thức nói, Vương Đằng này được lắm, hai vị sư phụ hắn bái đều không phải nhân vật đơn giản.
“Không sao, ta chỉ dạy hắn võ đạo. Về mặt khác, hắn muốn bái ai làm sư phụ thì bái. Nhưng trái lại, đối với vị đại sư Goring này, ta phải gặp mặt một lần, cảm ơn hắn đã chăm sóc đệ tử này của ta.” Đàm Đài Tuyền nói.
“Hiện tại thầy thế nào rồi?” Vương Đằng liền vội vàng hỏi.
“Hội trưởng công hội Luyện đan đích thân ra tay, vấn đề chắc hẳn không lớn.” Dương Vương nói.
“A, hội trưởng công hội Luyện đan đích thân ra tay.” Nghe thấy Dương Vương nói vậy, Vương Đằng âm thầm thở nhẹ ra.
Hội trưởng Công hội Luyện đan là đại sư luyện đan, có hắn ra tay, chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Goring giữ con rắn độc kia lại, đại sư August lấy mật rắn luyện chế thành giải độc đan, Goring chắc sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi.” Dương Vương nói.
“Ta đi xem một chút.” Vương Đằng còn không yên lòng lắm, nói.
“Chúng ta cũng cùng đi.” Đàm Đài Tuyền nói.
Dương Vương và Dương viện trưởng gật đầu, rồi dẫn mấy người đến công hội Luyện đan.
Goring được sắp xếp ở nơi này, có không ít luyện đan sư đang dốc lòng chăm sóc, người bình thường sẽ không có đãi ngộ này.
“Đúng rồi, phải chăng người bạn kia của ta cũng ở đây?” Vương Đằng hỏi.
“Đúng vậy, mặc dù hắn chịu khổ vì vết thương trên da thịt, nhưng tốt xấu giữ được tính mệnh, tiến hành cứu chữa, không bao lâu nữa thì có thể khỏi hẳn như lúc ban đầu.” Dương Vương biết người Vương Đằng nói đến chính là Lâm Chiến bị Diêu Hồng Thọ bắt làm con tin, gật đầu nói.
“Vậy thì cảm ơn!” Vương Đằng lại thở nhẹ ra, trước đó bởi vì hắc ám xâm lấn, hắn không để ý tới Lâm Chiến được, giờ phút này nhớ tới, trong lòng cực kì lo lắng. May mà hắn không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không Vương Đằng thật sự sẽ áy náy trong lòng.
Chỉ không biết các đồng đội khác của tiểu đội Chiến Hổ thế nào rồi?
Vương Đằng bất an trong lòng, nhưng vẫn theo mọi người đi tới gian phòng Goring được sắp xếp trước.
Mấy người thả nhẹ bước chân đi vào trong phòng, lại phát hiện Goring đã sớm tỉnh lại, đang được Tô Linh Huyên chăm sóc uống nước.
Xem dáng vẻ của hắn, hiển nhiên đã không còn đáng ngại.
Nhìn thấy mấy người tiến đến, Goring đỡ người dậy, nói: “Sao các ngươi lại tới đây rồi? Bên ngoài thế nào rồi?”
“Thầy, ngươi chậm một chút.” Tô Linh Huyên vội vàng đỡ hắn.
“Yên tâm, quân chi viện đuổi tới, ngoài Bát Tí Ma tướng chạy trốn, loài Hắc Ám còn lại đều đã bị diệt sạch, chỉ là tổn thất nặng nề.” Dương Vương vừa nói vừa giới thiệu hai người Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong, nhất là chỉ ra Đàm Đài Tuyền là sư phụ võ đạo của Vương Đằng.
“Tha thứ cho ta vì không thể đứng dậy, thất lễ rồi.” Goring gật đầu thăm hỏi, sau đó nhìn về phía Đàm Đài Tuyền, nói: “Kính đã lâu, ta đã sớm nghe Vương Đằng nhắc đến ngươi, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại.”
“Thật sao? Tiểu tử này sẽ còn nói tốt cho ta sau lưng à? Thực là hơi xấu hổ, phong hoa tuyệt đại gì đó thì quá rồi, quá rồi!” Đàm Đài Tuyền nghe thấy lời tán thưởng của Goring, phát ra một loạt tiếng cười đắc ý giống như bác gái.
Goring: “...”
Vương Đằng: “...”
Tô Linh Huyên: “...”
Tiếu Nam Phong: “...”
Dương Vương: “...”
...
Tô Linh Huyên vốn nhìn thấy Đàm Đài Tuyền lần đầu tiên, khi đang khiếp sợ vì dung nhan tuyệt thế của nàng, chợt nghe thấy lời nói này và tiếng cười rất có sức công phá kia, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ, rốt cuộc biết Vương Đằng học được không đứng đắn từ đâu rồi.
Ha ha, có cô nào ắt có trò nấy!
Goring co giật khóe miệng, xấu hổ cười một tiếng, nói sang chuyện khác, chỉ vào Tô Linh Huyên, giới thiệu: “Đây là một đồ đệ khác của ta, Tô Linh Huyên.”
“Thật một cô bé xinh đẹp!” Đàm Đài Tuyền sáng mắt lên, đi tới gần, nhéo nhéo khuôn mặt Tô Linh Huyên, tán thưởng rồi lại hơi mất mát: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này thật là trơn bóng, tuổi trẻ thật tốt, không giống ta, đã già rồi!”
Tô Linh Huyên đột nhiên bị tập kích mặt, mặt mũi tràn đầy ngơ ngác, sau đó mới lấy lại tinh thần, gượng cười nói: “Chị Đạm Đài, ngươi không già chút nào, còn rất trẻ tuổi mà.”
Cơ mặt Vương Đằng co giật.
Chị Đạm Đài?
Tiểu sư muội kéo vai vế của hắn xuống thấp một bậc trong nháy mắt!
Con bé này có ý đồ quỷ quái gì đấy?
“Ôi, miệng Tiểu Linh Huyên thật ngọt.” Đàm Đài Tuyền nghe xong, vô cùng vui sướng.
Vương Đằng hơi cạnn lời.
Dù phụ nữ có mạnh hơn nữa thì vẫn là phụ nữa, mà phụ nữ thường thường tin loại lời này là thật.
Giống như bọn họ luôn luôn tin tưởng bụng sẽ càng xoa càng nhỏ, mà ngực sẽ càng xoa càng lớn vậy… Đấng sáng tạo ban cho mạch não này, cậu hỏi ngươi đỡ hay không đỡ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận