Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 718: Tai họa của Đông Hải. (3)

Nhìn từ xa có thể thấy hải thú dữ tợn nổi lên từ biển đang tập trung về phía Đông Hải.
Số lượng của bọn chúng rất nhiều, đáng sợ lạ thường.
Đây là... hải thú bạo động!
Từ khi Địa tinh biến dị, rừng núi, biển cả vốn là nơi con người vô cùng đề phòng, nơi đó tập trung rất nhiều sinh vật hoang dã. Nếu bọn chúng đồng loạt biến dị mà còn xảy ra bạo động, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Do đó, con người đã sớm lắp đặt những biện pháp giám sát các vùng rừng núi và vùng biển.
Những vẫn luôn có những nơi không quan sát được, trong đó biển cả khó lường, từ trước đến nay luôn là nơi con người không thể kiểm soát hoàn toàn được.
Đặc biệt là vùng biển sâu, cho dù dựa vào phương pháp phù văn khoa học kỹ thuật ngày nay cũng không thể thăm dò được.
Lần hải thú bạo động này, khi con người cảm nhận được sự khác thường thì đã quá muộn.
Đông Hải lớn như vậy, vô số hải thú ở vùng đường bờ biển tấn công vào Đông Hải.
Báo động phòng không Đông Hải kéo vang. Tất cả những người dân bình thường đều xuống hầm trú ẩn lánh nạn, vô số quân nhân võ giả ra tiền tuyến chống chọi sự tấn công của hải thú.
Các nơi trong nước cũng phái người nhanh chóng đến Đông Hải giúp đỡ, trong đó cũng không ít võ giả mạnh mẽ.
Ba võ quán đứng đầu là Cực Tinh, Lôi Đình, Bách Luyện và các thế lực khác lần lượt triệu tập võ giả từ bên ngoài, gọi bọn họ nhanh chóng quay lại tiếp viện cho Đông Hải.
Vào lúc này, toàn bộ Đông Hải đã chìm vào trong chiến trận, vô số hải thú khổng lồ xâm nhập vào Đông Hải, phá hủy thành phố, đập nát những kiến trúc cao ốc, võ giả loài người ra sức chém giết.
Tiếng pháo nổ vang lên trên biển, ngăn chặn hải thú tiến vào đất liền.
Nhưng hải thú nhiều vô số kể, từng đợt lại từng đợt tuôn ra từ trong vùng biển sâu, điên cuồng xông vào Đông Hải, công phá tuyến phòng ngự của loài người.
Võ quán Cực Tinh ở bờ biển, đương nhiên đứng mũi chịu sào.
Lúc này trên đỉnh tòa nhà võ quán Cực Tinh, Diệp Cực Tinh, tổng quán chủ võ quán Cực Tinh, Phó Thiên Đao, phân quán chủ Đông Hải, Tần Hán Hiên, Hội trưởng hiệp hội Võ Đạo Đông Hải, còn có đám người Đàm Đài Tuyền, Tiêu Nam Phong, quân chủ quân đoàn Xích Hổ đều có mặt ở đây, đang nhìn hải thú điên cuồng xông đến từ xa.
“Tình hình không được lạc quan lắm, bên trong hải thú xuất hiện tồn tại cấp Lãnh Chúa, bọn chúng không ra tay, chúng ta chỉ có thể ở đây kéo dài thời gian.” Diệp Cực Tinh chau mày nói.
“Sao những hải thú này đột nhiên lại tấn công vào thế giới loài người, thật sự khiến người ta không hiểu được?” Tần Hán Hiên nói.
“Đây không phải là chuyện đã sớm đoán trước được rồi sao?” Tiêu Nam Phong nói với nét mặt không biểu cảm.
Mọi người rơi vào im lặng, quả thật là như thế, từ lâu loài người đã đoán được. Theo ảnh hưởng của nguyên lực đối với Địa tinh càng ngày càng mạnh mẽ, sẽ có một ngày tinh thú hoang dã trở nên đủ lớn mạnh, sẽ bắt đầu tấn công vào thế giới loài người. Chỉ không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy, đột ngột như vậy.
Loài người đã thông qua các biện pháp ngăn chặn tinh thú hoang dã nhưng vẫn không thể tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn. Nếu làm như thế, có thể còn chưa đợi đến lúc bọn chúng lớn mạnh thì tinh thú đã nổi dậy phản kháng rồi, chẳng có sinh vật nào cam chịu bị diệt vong.
Có vài chuyện, cho dù có thể nhìn thấy tương lai nhưng cũng không có cách nào ngăn chặn hoàn toàn được!
Tinh thú cần thời gian, loài người cũng cần thời gian!
“Nếu Vương Đằng ở đây thì tốt rồi, dựa vào trình độ phù văn của hắn, tác dụng còn mạnh hơn cấp Chiến Tướng bình thường!” Ánh mắt Đàm Đài Tuyền toát lên tia lo lắng, tiếc nuối mà nói.
“Là hắn à!” Đôi mắt của Diệp Cực Tinh lóe lên tia sáng, hắn cảm khái không thôi.
Người trẻ tuổi mà lúc đầu hắn xem trọng chớp mắt đã trưởng thành đến vậy, thật quá khoa trương!
Phó Thiên Đao và Tần Hán Hiên liếc nhìn nhau, trong đầu hiện lên bóng dáng của thanh niên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bọn họ đều đã nghe nói đến trận chiến ở thành phố Tinh Phong.
Có thể nói Vương Đằng lúc đó đã vượt qua bọn họ. Nghĩ lại trước đây tên nhóc đó vẫn là hậu bối cần bọn họ chăm sóc, mà bây giờ lại đứng ở vị trí cao hơn.
Thiếu tướng!
Bộ chỉ huy quân sự đã ban xuống chức vị này, chỉ cần hắn quay lại chính là tồn tại cấp Chiến Tướng trẻ tuổi nhất!
Người bình thường có lẽ không thể biết được những tin tức này, nhưng dựa vào địa vị của hai người thì bọn họ đã biết từ lâu.
Thật khiến người ta thổn thức không thôi!
Ánh mắt Tiêu Nam Phong chớp động. Hắn nhớ lại tình cảm giữa hắn và Vương Đằng trước đây, lại nghĩ về thành tựu bây giờ của Vương Đằng càng cảm thấy khóe miệng có hơi chua xót.
Vốn tưởng rằng cùng là hậu bối như đệ tử của hắn nhưng hiện tại lại đón đầu đuổi kịp, thậm chí có thể nói chuyện ngang hàng với hắn, đổi lại là ai thì e rằng trong lòng cũng khó chấp nhận được.
Đặc biệt hai người từng có xích mích với nhau!
“Phù văn sư khác không thể xây dựng trận pháp loại tấn công lớn mạnh sao?” Tiêu Nam Phong hỏi.
“Bọn họ đối phó với trận pháp phòng ngự đã rất khổ cực, làm sao có thể mong bọn họ tạo thêm một trận pháp tấn công nữa.” Đàm Đài Tuyền lắc đầu nói.
“Nghe nói Vương Đằng đã rơi vào thế giới Hắc Ám, chưa biết sống chết, e rằng không trông chờ được vào hắn.” Diệp Cực Tinh tiếc nuối nói.
“Haiz!” Đàm Đài Tuyền lại thở dài: “Hắn có thể sống sót quay lại chính là may mắn rồi!”
……..
Trong hầm trú ẩn Đông Hải, Vương Thịnh Quốc, Lý Tú Mai và người nhà họ Vương ở chung một chỗ. Bọn họ theo dõi tình huống bên ngoài thông qua video, nét mặt lo lắng, nghiêm túc không thôi.
Ông cụ Vương nhìn thấy từng tòa kiến trúc biến thành đống đổ nát, trong ánh mắt lộ ra vẻ tang thương, thở dài nói: “Đông Hải sắp xong rồi!”
“Cha, chúng ta phải tin tưởng quốc gia nhất định sẽ vượt qua khó khăn lần này, sau này chắc chắn có thể xây dựng lại Đông Hải.” Bác cả của Vương Đằng, Vương Thịnh Hồng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận