Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 941: Kết giao

Lâm Sơ Hàm thấy bà Lâm vừa đầy phấn khởi vừa chất chứa nhiều nghi vấn thì chỉ muốn chạy ngay đi.
Có câu chỉ mẹ hiểu con!
Thế là bà Lâm túm được nàng, cả giận nói: “Cái con bé này coi mẹ là gì đấy hả, mẹ còn chưa hỏi mà ngươi đã định chạy rồi à.”
“Mẹ, ngươi đừng hỏi, chúng con tự quyết được chuyện của mình.” Lâm Sơ Hàm bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, mẹ không tham gia, nhưng làm mẹ, ta có quyền được biết các ngươi tiến triển đến mức độ nào rồi chứ?” Bà Lâm hóng hớt hỏi.
“Ôi, mức độ nào, mới vừa xác định quan hệ thôi.” Lâm Sơ Hàm nhớ chuyện xảy ra trên đường thì vành tai lại ửng lên, ánh mắt hấp háy nói.
Bà Lâm là người từng trải, có chuyện gì là chưa thấy, nhìn dáng vẻ của nàng thì hiểu ngay ra mấy phần, mỉm cười nói: “Còn xấu hổ cái gì, được rồi, mẹ không hỏi nữa, hai đứa tự quyết là được, mẹ quan sát tính tình của Vương Đằng rồi, không có gì đáng lo cả.”
Lâm Sơ Hàm không khỏi trợn ngược mắt, cảm thấy mẹ mình còn tin Vương Đằng hơn cả tin nàng, người không biết còn tưởng Vương Đằng mới là con ruột của nàng ấy chứ.
Lâm Sơ Hạ đứng bên cạnh trông thấy cảnh tượng này thì một chút ảm đạm chợt hiện lên trong đôi mắt nàng.
Tiếc là hai người kia không trông thấy.
...
Sáng sớm hôm sau, Vương Đằng ăn xong bữa sáng thì chào tạm biệt người nhà để lên đường.
Chiến cơ Phượng Vương bay lên không, hóa thành một bóng đen rồi biến mất ở phía chân trời.
Lý Tú Mai và Vương Thịnh Quốc nhìn theo chiếc chiếc cơ cho đến khi nó khuất dạng mới lưu luyến thu hồi tầm mắt.
“Lần trở về sau không biết là khi nào nữa.” Lý Tú Mai thấy đôi mắt mình có chút cay cay, tâm trạng thất lạc nói.
“Con cái đều sẽ trưởng thành, sẽ ra đường đời, ngươi đừng lo lắng.” Vương Thịnh Quốc an ủi.
“Ta biết chứ, ta chỉ nói thôi, con của ta có triển vọng hơn những người khác, ta vui còn không kịp.” Lý Tú Mai nói.
Vương Đằng vừa đi không lâu thì ông cụ Chu đã dẫn theo Chu Bạch Quân đến nhà, tiếc là họ chẳng gặp được người.
...
Vương Đằng lái chiến cơ Phượng Vương lơ lửng phía trên trường Quân đội Hoàng Hải, một bóng người nhảy ra từ khu ở của giáo viên và vọt vào trong chiến cơ Phượng Vương.
Người này chính là Đàm Đài Tuyền, khi trở về nàng đã quay lại trường Quân đội Hoàng Hải một mình, và giờ thì đi cùng Vương Đằng đến nơi đóng quân của quân đoàn Hắc Tước ở dị giới.
Chiến cơ Phượng Vương đỗ xuống ở vết nứt không gian, sau đó được Vương Đằng thu vào trong mảnh nhỏ không gian.
Lợi ích của mảnh nhỏ không gian hiện ra một lần nữa.
Một chiến cơ khổng lồ như vậy có thể nhét vào trong nó được, quá là tiện luôn.
Đàm Đài Tuyền nhìn mà trợn tròn mắt: “Ngươi lấy đâu ra trang bị không gian to như vậy?”
“May mắn, may mắn.” Vương Đằng cười hí hí, không giải thích.
Cũng đâu thể nói với nàng là lụm được nhờ vào nhặt thuộc tính chứ.
Hai người đi qua chốt kiểm tra, băng qua vết nứt không gian, tiến vào dị giới.
“Không gian x1”
“Không gian x2”
“Không gian x1”
...
Thiên phú không gian của Vương Đằng hiện giờ mạnh hơn trước rất nhiều lần, bởi vậy tranh thủ lúc băng qua vết nứt không gian, mang đi không ít bong bóng thuộc tính không gian.
Ung thành.
Lần trước bị Chân Lý giáo xâm chiếm và phá hủy đi không ít kiến trúc thì nay đều đã được xây dựng lại, cả tòa thành lại bừng bừng sức sống.
Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền không đánh động đến những người khác, đến dị giới xong thì lập tức rời khỏi thành, sau đó lái chiến cơ Phượng Vương bay về phía thành phố Hắc Tước.
Thành phố Hắc Tước!
Sự xuất hiện của chiến cơ Phượng Vương lập tức thu hút sự chú ý của thành phố Hắc Tước, mấy vị phó quân chủ trấn giữ ở đây cũng hớt hải chạy tới.
Ở dị giới này không tồn tại chiến cơ bay.
Nên họ tưởng là tinh thú dạng bay xâm chiếm, ai cũng như gặp phải kẻ địch, thậm chí còn vác cả vũ khí phù văn hạng nặng chĩa lên bầu trời, sẵn sàng nã pháo bắn bất cứ lúc nào!
Bên trong chiến cơ, Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền dở khóc dở cười, chỉ đành mở ra bộ đàm để thông báo cho mọi người bên dưới.
Khi mấy người Tống Vạn Giang nhận được tin tức thì ngạc nhiên không thôi, lúc này mới biết mình vừa nhầm lẫn cỡ nào.
Nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chiến cơ Phượng Vương đáp xuống, Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền bước ra.
Mọi người nhìn chiến cơ ngay trước mắt mình mà ánh mắt không khỏi lóe lên sự choáng ngợp.
Là người của quân đội nên họ hiểu chiến cơ Phượng Vương đại diện cho điều gì, mà bây giờ chiến cơ này đang lừng lững trước mắt họ, bảo sao họ không hiếu kỳ.
Hơn nữa, làm thế nào để mang chiến cơ đến đây vậy?
Tất cả mọi người đều tràn đầy thắc mắc.
“Quân chủ!” Mấy vị phó quân chủ Tống Vạn Giang, Chúc Thừa Vọng vội vàng chạy ra.
Nhưng họ gọi Đàm Đài Tuyền, không phải Vương Đằng.
“Triệu tập toàn bộ mọi người đến diễn võ trường, ta có việc muốn tuyên bố.” Đàm Đài Tuyền dứt khoát nói.
Mấy người Tống Vạn Giang biến sắc, dường như họ dự cảm được gì đó từ lời của nàng.
Một chuyện lớn sắp xảy ra!
Mấy người vội vàng nhận lệnh chạy đi.
Nửa tiếng sau, tại diễn võ trường của thành phố Hắc Tước, vô số võ giả quân đội xếp thành vuông vức, đứng ngăn ngắn chỉnh tề, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi đã thấy rất đồ sộ rồi.
Ánh mắt họ chất chứa sự nghi hoặc, không biết vì sao lại đột ngột triệu tập đến đây?
Mà trên các ghế ở xung quanh, một vài sĩ quan cũng có mặt, đang nhỏ giọng bàn luận gì đó.
Mấy người Ngưu Lê, Khổng Lê, Vũ Văn Hiên cũng có ở đó.
Thậm chí những sinh viên đã tốt nghiệp trường Quân đội Hoàng Hải như Hàn Chú, Vạn Bạch Thu và Đỗ Thu cũng quay trở lại báo tin.
Họ đã bị đả kích quá lớn trong sự kiện hải thú bạo động ở Đông Hải, qua đó cảm nhận sâu sắc sự nhỏ bé của bản thân mình, bởi vậy nên gần đây họ rất chăm chỉ nhận nhiệm vụ ở trong quân đội.
Vốn là những nhân vật thiên tài, nay lại cần cù chịu khó nên nhanh chóng có chỗ đứng ở trong quân đội và giành được sự công nhận của đồng đội.
Họ đã tạo dựng được danh tiếng của riêng mình trong quân đoàn Hắc Tước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận