Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 602: Không cẩn thận đã thăng lên cấp Đại sư rồi?!! (2)

Đám người đã sớm chú ý tới người phụ nữ khí chất xuất chúng, phong hoa tuyệt đại này, đều đang âm thầm quan sát, hơn nữa cũng suy đoán thân phận của nàng. Lúc nghe được lời Ân Đồng Phương nói, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Vậy thì thật sự phải cảm ơn Đàm Đài các hạ rồi, nếu không thì đại lục Tinh Võ chúng ta thật phải chịu tổn thất nặng nề, lâm vào trong cục diện cực kỳ bị động rồi!” Khấu Điển nói.
“Ai mà ngờ được, trong cấp cao quân bộ chúng ta vậy mà có lẫn vào mật thám của loài Hắc Ám.” Giọng Côn Tượng hùng hậu, ầm ầm nói.
“Không cần cảm ơn ta, thật ra có thể thu được tình báo này, còn nhờ có học trò của ta!” Đàm Đài Tuyền chỉ vào Vương Đằng bên cạnh: “Nếu không nhờ có hắn có chút thủ đoạn đặc biệt, mạo hiểm lẻn vào một điểm đóng quân của loài Hắc Ám, từ đó thấy rõ âm mưu của bọn chúng, sợ là chúng ta cũng không phát hiện được gì.”
“Ồ?” Đám người không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
Bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy người thanh niên bên cạnh Đàm Đài Tuyền này, chỉ là thực lực đối phương không quá thu hút, bởi vậy bọn họ cũng không quan tâm quá nhiều.
Nhưng cho dù hiện tại Đàm Đài Tuyền cố ý quy công lao về cho Vương Đằng, bọn họ vẫn không để trong lòng là mấy.
Tình báo quan trọng như vậy, sao lại chỉ cần một tên nhóc cấp Chiến Binh thất tinh là có thể phát hiện được, trong đó chắc chắn đã hao phí rất nhiều nhân lực, vật lực của quân đoàn Hắc Tước.
Bọn họ chỉ cho là Đàm Đài Tuyền đang gia tăng danh vọng cho học trò mình, bởi vậy cũng không nói thẳng ra, cười ha ha khen hai câu, nói vài lời xã giao, lập tức lướt qua.
Đàm Đài Tuyền tự nhiên nhìn ra suy nghĩ của mọi người, nhưng không giải thích.
Lúc đầu giới thiệu Vương Đằng chỉ là vì nàng khinh thường việc không duyên cớ chiếm phần công lao này làm của riêng mà thôi, người khác biết là được, tin hay là không tin, nàng cũng không đến mức nhất định phải giải thích rõ ràng.
Mọi người hàn huyên vài câu, Đàm Đài Tuyền liền truyền âm cho Vương Đằng: “Bị người ta xem thường, có phải rất tức giận hay không?”
“Bị đại lão cấp Chiến Tướng xem thường, dường như cũng không phải là chuyện không vẻ vang cho lắm.” Vương Đằng liếc mắt nhìn Đàm Đài Tuyền, vẻ mặt bình tĩnh, truyền âm trả lời.
“Hừ, ngươi có thể đừng cứ tỏ vẻ ông cụ non được không? Người trẻ tuổi thì nên có ngạo khí khinh cuồng của người trẻ tuổi.” Đàm Đài Tuyền không nhịn được lườm hắn một cái.
Ngay sau đó lại nhìn qua đám người bên khác, chạm vào cằm: “Nhìn thấy những người tuổi trẻ bên kia không? Bọn họ đều là học trò của những phù văn đại sư này, kế tiếp phải bố trí một trận pháp phù văn lớn ở thành phố Tinh Phong, ngươi thể hiện tốt một chút cho ta.”
“Thì ra đây chính là mục đích ngươi dẫn ta tới đây.” Vương Đằng giật mình nói: “Lại nói, ngươi một võ giả, sao lại gây khó dễ cho một đám phù văn sư?”
“Hừ, nguyên một đám phù văn sư này đều kiêu ngạo cực kỳ, nói chúng ta là vũ phu, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Bà đây không tự mình ra tay dạy dỗ bọn họ, đã là nể mặt lắm rồi đấy.” Đàm Đài Tuyền hừ lạnh nói.
“Oán niệm thật lớn!” Vương Đằng liếc mắt nhìn Đàm Đài Tuyền, không khỏi cảm thán, lá gan những người này thật lớn, lại dám chọc vào bà cô này.
Khó trách Đàm Đài Tuyền muốn mang hắn tới đây, chắc là lần trước lúc ở Dương thành đã biết được trình độ phù văn sư của hắn, muốn để người học trò là hắn đây đi ra làm tăng mặt mũi cho nàng.
Việc này cũng không gì đáng trách!
Vấn đề là hiện tại hắn đã là phù văn đại sư rồi, có cùng cấp bậc với thầy cô của những người tuổi trẻ kia, Đàm Đài Tuyền bảo hắn đi so bọn họ, đây không phải ức hiếp người ta sao?
May mắn, hắn thích nhất là ức hiếp người ta!
Quả thực hợp nhau!
Vừa nghĩ đến đây, Vương Đằng nhếch miệng lên, đáp: “Không thành vấn đề, ta cam đoan ngược bọn họ đến nghi ngờ cuộc đời!”
Đàm Đài Tuyền rất hài lòng, vỗ vai Vương Đằng: “Quả nhiên là học trò cưng của ta!”
“…” Vương Đằng vừa nghe Đàm Đài Tuyền nói ra ba chữ này, trong lòng cứ thấy là lạ, nhưng hắn hoàn toàn không làm gì được Đàm Đài Tuyền, chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy, ngược lại hỏi: “Nhiều phù văn đại sư như vậy, sao thầy Goring lại không đến?”
“Người Dương thành hẳn là sẽ đến.”
Đàm Đài Tuyền vừa dứt lời, một đoàn người đã đi vào đại sảnh, nàng không khỏi cười nói: “Nhìn đi, không phải đã đến rồi sao?”
Mắt Vương Đằng sáng lên, thấy được mấy bóng dáng quen thuộc trong đám người kia, trong đó còn có một bóng dáng râu tóc bạc phơ, hắn lập tức nghênh đón: “Thầy!”
“Vương Đằng!” Goring nhìn thấy Vương Đằng đến trước mặt, lộ ra nụ cười thoải mái: “Ngươi cũng tới à!”
“Vâng, ta gia nhập quân bộ Địa tinh, lần này là nhận nhiệm vụ mới tới đây.” Vương Đằng nói.
“Phải cẩn thận!” Ánh mắt Goring lộ ra vẻ lo lắng: “Chiến tranh lần này có lẽ càng đáng sợ hơn so với trận đại chiến ở Dương thành lần trước!”
“Ngươi cứ yên tâm đi, ta không có việc gì.” Vương Đằng an ủi.
“Thực lực của Vương Đằng mạnh hơn lần trước nhiều rồi.” Lúc này, một âm thanh từ bên cạnh vang lên.
“Dương vương!”
“Viện trưởng Dương!”
Vương Đằng gọi một tiếng, hỏi: “Dương thành gần đây có ổn không?”
Hai người cười gật đầu, nói: “Dương thành đã được xây dựng lại, trải qua qua một khoảng thời gian phát triển, rất nhanh là có thể khôi phục phồn thịnh như cũ.”
Đột nhiên Vương Đằng cảm giác được có một ánh mắt như có như không rơi trên người mình, lúc này nhìn qua một bóng người xinh đẹp phía sau Dương vương.
“Quận chúa!”
“Lại gặp mặt.” Trên khuôn mặt Lý Dung Tuyết lộ ra vẻ tươi cười, thanh tú động lòng người nhìn qua hắn.
Sự xuất hiện của Lý Dung Tuyết lập tức hấp dẫn ánh mắt của những phù văn sư trẻ tuổi kia, những thứ đẹp đẽ dù là ở đâu cũng là tiêu điểm.
Vương Đằng có chút chịu không nổi ánh mắt của Lý Dung Tuyết, trong lòng bất đắc dĩ, người quá đẹp trai thì nhiều phiền muộn!
“Chào Dương vương!” Ân Đồng Phương đi tới, hành lễ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận