Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 690: Bị loài Hắc Ám vây quanh thì làm sao bây giờ? Đang online, rất cấp bách! (2)

“Giáo trường?” Vương Đằng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng tên gác cổng không nhiều lời.
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nháy mắt ra hiệu với Rodney.
Rodney cũng là người tinh ranh, lập tức hiểu ý, lấy ra vài miếng nguyên thạch Hắc Ám nhét vào trong tay tên gác cổng.
Tên gác cổng tùy tiện suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười nói: “Đại nhân tới đúng dịp. Hôm nay vừa lúc thành chủ tập trung đồng tộc trong thành, chuẩn bị sai khiến bọn họ đi tìm kiếm tung tích của tên loài người, nếu đại nhân có thể lọt vào trong mắt của thành chủ, như vậy sẽ có được không ít chỗ tốt.”
Trên đường Vương Đằng vừa nghe về chuyện của thành chủ một chút vừa đi tới giáo trường.
Giáo trường ở phía sau lâu đài cổ, ước chừng diện tích cỡ bằng một cái sân thể dục, hiện tại tụ tập không ít cường giả Huyết tộc.
Tên gác cổng đưa ba người tới đài cao trước thao trường, cung kính nói: “Đại nhân, Tử Tước Snow tới.”
“Ừ, đi xuống đi.” Trên đài cao truyền đến một giọng nói bình thản.
Một tên trung niên anh tuấn với sắc mặt tái nhợt đang ngồi dựa vào ghế lớn mềm mại thư thái, thần thái của hắn mệt mỏi, lộ ra vẻ kiêu ngạo và lạnh nhạt chỉ có ở Huyết tộc.
Vương Đằng cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh mẽ trên cơ thể nó.
Vị thành chủ này nghiễm nhiên là một vị tồn tại cấp Chiến Tướng.
“Snow xin chào thành chủ đại nhân.” Vương Đằng đã sớm che dấu tốt tu vi của chính mình, thực hiện lễ nghi quý tộc của Huyết tộc với gã trung niên Huyết tộc.
“Chắc hẳn ngươi là đệ tử của chi thứ nào đó, ta không có ấn tượng gì.” Gã Huyết tộc trung niên nói.
“Vâng, đại nhân.” Vương Đằng gật đầu nói.
Lúc trước, hắn đã sớm hiểu rõ thân phận của Tử Tước Snow, biết hắn xuất thân từ chi thứ, trên thực tế không có cơ sở hay bối cảnh gì, có thể ở trấn Hôi Thạch làm chức Tử Tước nhàn hạ đã là thắp nhang thơm cầu nguyện rồi.
Bốn phía có không ít Huyết tộc, nghe được hắn chỉ là tới từ chi thứ, trong mắt đều hiện lên tia khinh thường.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Gã Huyết tộc trung niên hỏi.
“Đại nhân, ta nghe nói có kẻ loài người xông vào thế giới của chúng ta, thế nên đặc biệt tới xin chỉ thị của đại nhân không biết có dặn dò gì hay không?” Vương Đằng nói.
“Ngươi cũng là người thông minh.” Đột nhiên gã Huyết tộc trung niên cười nhạt: “Nhưng nếu đã tới rồi thì ở lại đi.”
“Đa tạ đại nhân.” Sắc mặt Vương Đằng vui mừng, kính cẩn lui sang một bên.
Những tên Huyết tộc còn lại quăng cho hắn ánh mắt căm thù. Trong việc tìm kiếm tung tích loài người kia, ai cũng muốn kiếm một chén canh, cho dù là thành chủ cấp Chiến Tướng cũng không phải là ngoại lệ. Mặc dù bọn họ chỉ có thể đi theo phía sau thành chủ húp chút nước canh, nhưng cũng không để cho một tên từ nông thôn tới chặn ngang một cước.
“Đại nhân, không biết thực lực của vị Tử Tước Snow như thế nào, nhỡ đâu thực lực quá thấp, sợ là làm trễ nải chuyện của đại nhân.” Một vị cường giả cấp Chiến Binh Huyết tộc thất tinh không hề e dè Vương Đằng, trực tiếp đi ra nói với thành chủ.
“A, vậy ngươi cảm thấy nên làm như thế nào?” Gã Huyết tộc trung niên hơi hăng hái nói.
“Không bằng để cho hắn và chư vị ở đây so một ván, xem thực lực như thế nào?” Vị cường giả Huyết tộc kia nói.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Gã Huyết tộc trung niên hỏi Vương Đằng.
“Ta không có ý kiến.” Vương Đằng chợt cau chân mày, ánh mắt ý vị sâu xa quét qua mọi người.
“Được, vậy thì so một ván.” Gã Huyết tộc trung niên cười ha hả nói.
“Vậy để ta thử xem thực lực của vị Tử Tước này ra sao.” Vị Huyết tộc cấp Chiến Binh thất tinh lúc nãy cười nói.
“Có thể!”
Tất nhiên Vương Đằng không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Hai bên đứng tại giữa giáo trường, vị Huyết tộc cấp Chiến Binh thất tinh kia nói: “Ta sẽ không nương tay, bây giờ ngươi nhận thua vẫn còn kịp.”
“Ta cũng giống thế. Ta cũng sẽ không nương tay, ngươi tự giải quyết cho tốt.” Vương Đằng nói.
Sắc mặt tên Huyết tộc cấp Chiến Binh thất tinh tối sầm, không nhiều lời nữa, thân hình chợt lóe, trong lúc ánh sáng đen di chuyển, biến mất tại chỗ, giống như một con dơi to lớn đập xuống đầu Vương Đằng.
Vương Đằng ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt màu đỏ lạnh như băng kia của nó, hai tay như móng vuốt, đột nhiên nhô lên trên.
U Minh Liệt Hồn trảo!
Xoẹt!
Ánh sáng đen thoáng hiện, bắt được thân thể của tên Huyết tộc, trực tiếp xé rách nó ra.
Một hiệp, tên Huyết tộc kia biến thành hai nửa, máu phun toàn giáo trường. Vương Đằng lắc mình lui về phía sau mấy bước, không để giọt máu nào rơi vào người.
Lúc này sắc mặt của tất cả Huyết tộc cứng ngắc, sững sờ nhìn hắn.
Đột nhiên một màn máu tanh xảy ra khiến cho loài Hắc Ám Huyết tộc lâm vào kinh ngạc.
Vốn tưởng rằng chỉ đơn giản là mài dũa, không nghĩ tới tên Tử Tước Snow không có bối cảnh gì này lại là một nhân vật tàn nhẫn, vừa ra tay đã hung ác tàn nhẫn như thế.
Dù là loài Hắc Ám Huyết tộc lãnh huyết vô tình, cũng bị kinh động.
Ngay cả gã Huyết tộc trung niên trên đài cao cũng không khỏi sững sờ một chút.
“Ai da, ngại quá, hình như không cẩn thận dùng lực hơi lớn chút.” Bỗng nhiên một âm thanh nghe rất quá lời vang lên.
“...”
Tất cả Huyết tộc nhìn về phía người nói chuyện, trên trán đầy vạch đen.
Vô liêm sỉ!
Cũng xé thân thể loài Hắc Ám dũng mãnh thành hai nửa rồi, đây là chỉ dùng lực hơi lớn sao?
Cố ý đấy!
Nhất định là tên khốn này cố ý!
Trong lòng tất cả loài Hắc Ám nảy sinh ý nghĩ này, đột nhiên kịp phản ứng, đây là tên Tử Tước Snow ra oai phủ đầu trước bọn họ, ngay sau đó bọn họ âm trầm nhìn Vương Đằng.
Gã trung niên ở trên đài cao hơi hào hứng đánh giá Vương Đằng: “Tên nhóc này, thật là đau đầu, nhưng mà với thực lực và tâm tính như thế này, sao trước kia không có tiếng tăm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận