Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 858: Kiếp định mệnh!

“Oa ha, đừng kích động vậy chứ, có chuyện thì bình tĩnh nói, đây đều là hiểu lầm, ngươi chắc chắn đã nghĩ nhiều rồi.” Vương Đằng tránh thoát được một vệt hàn quang Acuro đột nhiên quẹt qua từ trước người hắn. Hắn vỗ ngực, lập tức hét lớn.
“ … “ Khóe miệng Acuro co giật. Hắn chẳng nói chẳng rằng, công kích về phía Vương Đằng càng ngày càng kịch liệt.
Hai người đánh từ dưới đất lên đến trên trời, ánh sáng nguyên lực không ngừng va chạm, bùng phát nổ vang.
Chẳng bao lâu, hai người tách ra, bóng dáng Vương Đằng xuất hiện ở nơi xa.
Ánh mắt hắn lóe lên, khóe miệng đột nhiên lộ ra một đường cong tà ác.
Đôi mắt Vương Đằng đột nhiên lóe lên một luồng hào quang kỳ dị, niệm lực tinh thần bắt đầu khởi động, bao phủ đến nơi mà Acuro đang đứng.
“Sao đột nhiên Vương Đằng lại dừng lại?”
Rất nhiều người mờ mịt cả đầu, không sờ thấu tính toán của Vương Đằng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người liền nhìn thấy một cảnh khó mà tin được.
Chỉ thấy phía dưới đột nhiên xảy ra biến hóa cực lớn. Một đấu trường lớn như thế lại biến thành một cái bể tắm, hơi nóng lượn lờ trong đó, có rất nhiều cô gái đẹp đã cởi một nửa quần áo, đang vui chơi đùa giỡn trong đó.
Cảnh xuân hiện ra!
Oanh ca yến hót!
Đẹp hết chỗ nói!
“Phụt!”
Phần lớn võ giả các nước ở đây chưa từng được thấy cảnh tượng ướt át như thế, hai cột máu lập tức phun ra từ trong lỗ mũi.
Quả thật là không nỡ nhìn thẳng, nhưng tại sao họ không thể chuyển tầm nhìn…
Trên khán phòng nước Hạ, lúc này những chàng trai trẻ khí huyết phương cương như Cơ Tu Minh, La Thành, Mục Chí Quốc đang vội vàng lau máu mũi.
Thầm mắng to Vương Đằng là thằng đĩ!
Lại còn biến hóa ra cảnh tượng đáng sợ như thế trong trận thi đấu, đạo đức của người này ở đâu?
Bọn họ đột nhiên có hơi xót xa thay Acuro, gặp phải kẻ không ra bài theo lẽ thường như Vương Đằng, coi như là đen đủi tám đời.
“Thế mà lại dùng sắc dụ, thật là quá đáng quá!” Cù Phi nói.
“Đúng vậy, đều là người nước Hạ, ta cảm thấy rất khinh thường về hành vi của hắn, quả thật là không biết xấu hổ.” Yến Bác gật đầu, phụ họa nói.
“Thật xấu hổ!” Đám người Cơ Tu Minh, Mục Chí Quốc nói.
Bọn họ vừa nói vừa dùng tay che mắt, chẳng qua là cái khe giữa ngón tay kia lớn đến nỗi có thể nhét một quả trứng chim.
“Lúc các ngươi nói mấy lời này, có dám khép khe ngón tay lại hay không.” Chúc Vân Thiều lộ nét mặt khinh thường, nói với vẻ cạn lời.
Dù sao Vương Đằng người ta cũng nghĩ sao nói vậy, mà đám người Mục Chí Quốc vừa phê bình, rồi lại vừa mở to mắt nhìn xuống, hoàn toàn không hề có đạo đức đáng để nói.
Hơ, đàn ông!

“Kana, sao tên Vương Đằng này lại biết Tinh thần huyễn thuật của ngươi?” Phía khán phòng nước Nghê Hồng, Inuichiro Yamamoto ngạc nhiên nói.
Kirihime Kana nhìn về hướng ảo cảnh bao phủ cả đấu trường, đáy lòng chấn động, cuối cùng gương mặt lóe lên chút chua xót.
Nàng thua cũng chẳng oan!
Tên Vương Đằng này mạnh hơn nàng nhiều lắm.
Ảo cảnh bao trùm cả đấu trường, việc này cần tinh thần lực mạnh mẽ cỡ nào… Nàng gần như không dám nghĩ đến, đôi mắt chỉ còn lại vẻ ngơ ngác.
Hắn trẻ như thế, sao có thể làm được?

Trong đấu trường, Acuro bị vô số cô gái đẹp vây ở giữa, hắn phát hiện bản thân mình đang đứng trên một sân khấu giữa bể tắm, từng cô gái đẹp bò ra từ trong nước, quấn quanh người hắn giống như rắn nước.
“Đại sư, cùng tới chơi nào.”
Acuro nhìn bốn phía, vẻ mặt kinh ngạc. Lúc đầu hắn tưởng đây là huyễn thuật, muốn tìm kiếm chỗ đột phá, đạp chân lên mặt nước, phóng đi bốn phía, nhưng hắn phát hiện, cho dù hắn giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể lượn quanh tại chỗ.
Mấy cô gái đẹp vẫn quấn quanh hắn như xà mỹ nhân, ôm lấy bắp đùi hắn, nũng nịu gọi: “Đại sư, cùng tới chơi nào.”
“Yêu nghiệt, dám rắp tâm làm càn!” Acuro chấn động tâm thần, trợn trừng mắt nhìn, miệng hét lớn.
Bỗng nhiên, đấu trường nghiêm trang, giản dị trở thành một nơi giải trí xa hoa, oanh oanh yến yến. Cảnh tượng xoay chuyển nhanh tới mức khiến người ta không kịp trở tay.
Võ giả các nước đều xem tới mức không thể tự thoát ra được, càng đừng nói đến Acuro đắm chìm bên trong.
Trong thi đấu, mọi người đều biết tinh thần huyễn thuật này là chuyện gì, nhưng biết thì biết, có thể phá giải hay không lại là một chuyện khác.
Hơn nữa tác dụng của niệm lực tinh thần nằm ở mặt tinh thần, cho dù biết thì cũng sẽ khiến người ta chịu ảnh hưởng trong vô thức, không biết từ khi nào càng đắm chìm hơn.
Hơn nữa, cấp bậc của Vương Đằng lại cao hơn Kirihime Kana rất nhiều, hiệu quả của tinh thần huyễn thuật này tất nhiên không thể đánh đồng với nhau.
Lúc này, Acuro bị xà mỹ nhân xung quanh quấn lấy, Phật tâm không vững, sắp sửa sụp đổ. Khuôn mặt vô cùng bình thản của hắn cuối cùng cũng hiện ra thần thái mê mẩn.
Đột nhiên, đôi mắt hắn lóe qua vẻ tỉnh táo. Hắn vội vàng ngồi ngay ngắn trên bệ đá dưới chân, nhắm mắt lại, không nghe không hỏi để đảm bảo bản thân mình không bị ảnh hưởng, lộ ra dáng vẻ xấu xí.
Đáng tiếc tác dụng không lớn, thần công dây dưa trêu chọc của xà mỹ nhân quá lợi hại.
Uy lực của huyễn thuật này hoàn toàn được quyết định bởi trí tưởng tượng của người dùng thuật. Mà với kinh nghiệm đọc đủ thể loại của Vương Đằng, trí tưởng tượng này không phải đã bay lên tận trời rồi.
Võ giả các nước xung quanh xem đỏ mặt tía tai, lên tiếng mắng không biết xấu hổ.
Còn các võ giả nữ thì quay đầu đi, phỉ nhổ không thôi: “Không ngờ hắn là Vương Đằng như vậy!”
Sắc mặt của tư tế Thần điện kỳ quái, khóe miệng không ngừng co giật, tâm trạng không ổn định, giống như gặp phải thử thách tàn khốc nhất, khó chịu tột cùng.
Đáy lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Vương Đằng một lượt.
Hắn hỏi bản thân vô số lần tại sao phải đến làm chủ trì hội giao lưu kỳ này, đúng là giày vò người mà!
Đối với nhân viên thần chức như bọn họ, phụng dưỡng các vị thần nhất định phải giữ được thân tâm thuần khiết, vì vậy… không thể gần nữ sắc!
Hiện giờ Vương Đằng làm ra cảnh này, ít nhất phải nửa tháng, hắn mới có thể ổn định lại tâm hồn nhỏ bé bồn chồn không yên kia.
Mẹ nó, thù gì oán gì mà Vương Đằng phải hại hắn như vậy??
Bạn cần đăng nhập để bình luận