Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1127: Đống xương vụn này, thật buồn nôn!

“Hừ!”
Tên Ma Quân của Dương Đầu Ma tộc không sợ chút nào, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm, lập tức hóa thành một tàn ảnh màu đen, chạm trán với Catu.
Bên kia, Ma Quân của Cự Ma tộc đột nhiên ra tay, vung mạnh cây gậy khổng lồ đang cầm trong tay vào Augus.
“Chết đi!”
Biểu cảm của Augus vẫn không thay đổi, toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực, thanh kiếm trong tay hóa thành mấy chục thanh kiếm vàng bao quanh Cự Ma tộc Ma Quân.
Bọn họ cùng nhau lâm vào trạng thái chiến đấu ngay lập tức.
Cuộc chiến lại trở nên ác liệt một lần nữa, Ma Quân của loài Hắc Ám và thiên kiêu võ giả ngoài hành tinh đều tham chiến, trận chiến thảm thiết lại bùng nổ.
Toàn bộ đại lục lập tức bị chiến trường khốc liệt bao phủ.
Bọn họ tấn công ngày càng mạnh mẽ lạ thường, mỗi một đòn đều cực kì cường hãn, như thật sự phá vỡ núi đồi, dời núi lấp biển.
Nghĩ tới lúc trước, thời điểm Vương Đằng vẫn con là một con chim non trong võ đạo, cực kì khao khát sức mạnh như thế.
Hiện tại hắn đã đặt chân tới cảnh giới này.
Thế sự vô thường, không ai có thể dự đoán được tương lai thế nào.
Bốn phương tám hướng đại lục đều đang chấn động, sóng biển va đập mạnh mẽ vào lục địa, bao phủ lượng lớn tinh thú, tình cảnh đáng sợ đến cực hạn.
Lúc này, Ô Cốt Ma Quân hành động lần nữa, nửa mặt trống rỗng kia lập tức khôi phục lại. Một cái đầu lâu hoàn chỉnh lại xuất hiện trước mặt Vương Đằng, đồng thời quỷ hỏa ở hốc mắt trái của nó cũng chia ra một nửa, lan sang hốc mắt bên phải.
Nhưng ánh lửa của quỷ hỏa trong hốc mắt lại nhỏ đi rất nhiều.
Vương Đằng cười giễu, nhanh chân bước về phía trước, đôi tay nham thạch to lớn lại chuyển động, giống như hai thanh kiếm vàng khổng lồ, tấn công thân thể của Ô Cốt Ma Quân.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ô Cốt Ma Quân không ngừng lùi lại, nhưng không tránh thoát được các đòn tấn công của Vương Đằng.
Vương Đằng điều khiển thân thể nham thạch cực kì linh hoạt, tốc độ không chậm chút nào, đánh một quyền tiếp một quyền vào thân thể của Ô Cốt Ma Quân, phát ra tiếng ầm vang dữ dội.
Thân thể khổng lồ của Ô Cốt Ma Quân bị tấn công kịch liệt, trái một đấm, phải một đấm, xương cốt không ngăn cản nổi sự tấn công của Vương Đằng, dần dần xuất hiện lỗ hổng.
“A!”
Ô Cốt Ma Quân phẫn nộ gào thét. Nó chưa từng phải chịu sự uất ức như vậy, thế mà lại bị một võ giả nhân loại ép đến không có sức phản kháng.
Ầm!
“Không phải ngươi rất lợi hại sao!” Vương Đằng quát lạnh, đánh một quyền đập gãy ba cái xương sườn của nó.
Ầm!
“Không phải ngươi muốn chiến sao? Tại sao bây giờ không ra tay?” Vương Đằng cười giễu, đánh một quyền đập gãy một đoạn cẳng tay của nó.
Ầm!
“Không phải ngươi muốn giết ta sao? Còn do dự cái gì?” Vương Đằng hét lớn, lại đánh ra một quyền đập gãy xương đùi phải của nó.
Ầm!
“Đến đây, tới giết ta, đừng có lùi lại, ngươi lùi cái gì!”
Vương Đằng tiếp tục gào thét, người khổng lồ nham thạch đột nhiên vọt tới trước người Ô Cốt Ma Quân, hai bàn tay to lớn chộp lên trên bờ vai nó.
Két ~ két ~ két…
Sau đó bỗng nhiên phát lực, khiến cho thân thể nó phát ra tiếng ma sát không liền mạch.
Ầm!
Lực khổng lồ tác động lên thân thể của Ô Cốt Ma Quân, chỉ trong tích tắc, thân thể nó bị Vương Đằng đánh cho dập nát.
Một bộ xương hoàn hảo lập tức thất linh bát lạc, xương cốt bay tán loạn đầy trời.
Mà cái đầu to lớn của Ô Cốt Ma Quân cũng bay lên cao, xoay vòng vòng ở trên trời, hốc mắt đầy mê mang và lờ mờ.
Nó, bị đánh bại dễ dàng như thế sao?
Ô Cốt Ma Quân khó lòng tin nổi, hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này.
Bịch!
Cuối cùng, cái đầu lâu kia rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.
“Không, ta sẽ không thua, ta làm sao lại bại được!” Ô Cốt Ma Quân phát ra tiếng gầm thét không cam lòng, quỷ hỏa màu xanh lấp loé trong hốc mắt làm người ta sợ hãi.
Những mảnh xương nằm rải rác như được điều khiển bởi một lực vô hình, bay tới phía đầu lâu.
“Còn muốn giãy dụa!”
Đúng lúc này, một giọng nói khinh khỉnh truyền đến từ bên trên.
Một ảo ảnh đổ xuống, đôi mắt Ô Cốt Ma Quân hiện lên dáng vẻ khổng lồ của người khổng lồ nham thạch.
Ầm!
Vương Đằng điều khiển người khổng lồ nham thạch, giẫm một cước lên đầu lâu của Ô Cốt Ma Quân, ấn nó xuống đất.
“A! Nhân loại, ngươi khinh người quá đáng!”
Ô Cốt Ma Quân bi phẫn muốn chết, phát ra âm thanh gào thét.
“Ngươi mà cũng gọi là người sao? Sao lại nói là khinh người quá đáng.” Vương Đằng lạnh lùng cười, chân hơi dùng sức, chậm rãi đạp xuống.
Ô Cốt Ma Quân dường như cảm giác được điều gì, âm thầm hoảng hốt.
“Ngươi muốn làm gì, dừng tay…Không đúng, dừng chân, dừng chân lại!”
“Ngươi có phục không?” Vương Đằng không giảm sứcv lực chút nào, giọng nói hờ hững truyền xuống từ phía trên.
“...Phục, ta phục!” Ô Cốt Ma Quân im lặng một lát, vì sợ hãi mà nhận ngay lập tức, nhưng đáy lòng nó ngập tràn oán hận, nó hận không thể chém Vương Đằng thành từng mảnh.
“Phục là tốt!” Vương Đằng gật đầu, chậm rãi giơ chân lên.
Ô Cốt Ma Quân lập tức vui mừng khôn xiết, đầu lâu lăn tròn, muốn tránh khỏi một cước kia của Vương Đằng.
Ầm!
Nhưng mới lăn hai vòng, một ảo ảnh lớn lại đổ xuống, dứt khoát giẫm lên đầu lâu, đạp xuống với sức lực khổng lồ.
Răng rắc!
Là tiếng đầu lâu bị giẫm nát.
“Không!” Ô Cốt Ma Quân phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, cả cái đầu lâu bị giẫm cho nát bấy, hai ngọn quỷ hỏa bên trong nó cũng lập tức dập tắt, biến mất trong đất trời.
“Phục sao, vậy ta tiễn ngươi lên đường.”
Vào khoảnh khắc dần mất đi ý thức ấy, nó nghe được âm thanh cuối cùng từ Vương Đằng.
“Tại sao ta lại chọc phải tên sát tinh này chứ?” Mang theo hối hận, ý thức của Ô Cốt Ma Quân triệt để chìm vào bóng tối.
Ma Quân của loài Hắc Ám ở phía xa trông thấy cảnh tượng này, đều im lặng.
Sức mạnh của Ô Cốt Ma Quân có thể xếp vào hàng đầu trong đám Ma Quân Hắc Ám.
Cũng bởi vậy mà nó tồn tại đến giờ, không ngờ hôm nay vẫn bại trong tay tên nhân loại kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận