Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 694: Trọng nham chi tâm!

Điểm này thì cần nghiên cứu thêm để chứng minh rồi!
Hôm nay tiểu Tử Dạ ở bên cạnh hắn, Vương Đằng có thời gian và cơ hội quan sát nghiên cứu rồi.
Khụ khụ, nghiên cứu gì đó thì có hơi quá, suy cho cùng Vương Đằng hắn không phải loại người như vậy.
Hắn đối đãi với Tử Dạ giống như là anh lớn yêu thương em vậy!
Thế nhưng chuyện giết người rơi ra thuộc tính may mắn thì đúng là có chút kỳ quái!
Vương Đằng trăm mối vẫn không có cách giải, sau đó yên lặng nhặt bong bóng thuộc tính của tên loài Hỗn Huyết cường tráng rơi xuống.
“Hả?”
Vương Đằng lại sửng sốt lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhặt bong bóng thuộc tính hai lần, mà hắn cũng sửng sốt hai lần.
“Nguyên lực hệ Thổ x50”
“Trọng nham chi tâm x1”
Nguyên lực hỗn hợp chỉ có trên người loài Hỗn Huyết vẫn là thứ yếu, chủ yếu là cái trọng nham chi tâm phía sau này!
Đây là thứ tốt!
Theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào trong thân thể hắn, Vương Đằng lập tức cảm thấy bản thân mình thay đổi, đồng thời trong lòng cũng hiểu ra một chút.
Cái gọi là trọng nham chi tâm là một loại thể chất hệ Thổ đặc biệt cực kỳ khó có được.
Người có sẵn loại thể chất này, hết sức nhạy cảm đối với nguyên lực hệ Thổ, thậm chí có năng lực thao túng đất đá bên ngoài.
Ở trong đầu Vương Đằng xuất hiện vài hình ảnh.
Ở trong hình là một mảnh diện tích đất liền, trên đất liền có rất ít thực vật bao phủ, khắp nơi là các loại nham thạch khổng lồ.
Ở nơi đó con người thích ứng với hoàn cảnh này, hơn nữa tiến hóa thiên phú thuộc về chính họ chỉ bọn họ có.
Từ nhỏ bọn họ đã cường tráng cao lớn, thậm chí có thể điều khiển đất đá, ngưng tụ ở bên ngoài thân thể, hóa thân thành Nham Thạch Cự Nhân, tạo thành sự phòng ngự hết sức kinh khủng, có thủ đoạn công kích vô cùng mạnh mẽ.
Hơn nữa ngưng tụ càng nhiều đất đá, thân thể nham thạch càng thêm cao lớn, đạt tới mấy chục thậm chí mấy trăm mét cũng chưa biết chừng.
Ở trong vài hình ảnh, xuất hiện Nham Thạch Cự Nhân có khả năng chống trời, có sức mạnh vô cùng khổng lồ, dời núi lấp biển, hái sao ngắt trăng…
Một lúc lâu sau, Vương Đằng lấy lại tinh thần, trong lòng còn lưu lại chấn động.
“Hô!”
Hắn thở dài một cái.
Giờ phút này, Vương Đằng chỉ muốn nói hai chữ... trâu bò!
Thật là con mẹ nó trâu bò!
Tộc đàn trong những hình ảnh kia thật sự là sự tồn tại nghịch thiên, nhưng mà đáng tiếc.
Kết quả cuối cùng có thể nghĩ ra, thế giới của bọn hắn bị loài Hắc Ám hủy diệt, sau đó biến thành đầy tớ.
Thậm chí ngay cả huyết mạch tinh khiết có khả năng cũng không còn lưu truyền tới nay, hiện tại chẳng qua là loài Hỗn Huyết của huyết mạch loài Hỗn Huyết lai tạp.
Thật đúng là khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Vương Đằng nhìn tên loài Hỗn Huyết cường tráng trước mặt, đột nhiên cảm giác được thật ra thì người này thật đáng buồn.
Hắn lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Có một số việc, một mình hắn không thay đổi được cái gì.
Nhưng mà nói lại, thiên phú của tên loài Hỗn Huyết cường tráng này hẳn là còn có, nếu không cũng không trở thành người mang thiên phú trọng nham chi tâm!
Vương Đằng sờ lên cằm, ánh mắt lóe lên bất định.
Tên loài Hỗn Huyết cường tráng bị ánh mắt của hắn nhìn thì có chút bất an đứng lên, ánh mắt của loài Thuần Huyết này thật thâm thúy, giống như là muốn làm chuyện gì kỳ quái đối với thân thể của hắn.
Nghe nói có vài loài Thuần Huyết có những đam mê kỳ quái, chẳng lẽ...
Mặt tên loài Hỗn Huyết cường tráng lập tức xanh mét!
Thử nghĩ tới hình ảnh khó coi kia, thân thể to con hai trăm năm mươi cân của hắn không khỏi run lên, lại run rẩy, lại run rẩy tiếp…
“Tên kia, ngươi có biết ngươi đắc tội ta, hậu quả rất nghiêm trọng.” Vương Đằng cười híp mắt cất giọng nói.
“Đại, đại nhân, ta tên là Côn Sơn, ngài muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho ta?” Trên trán tên loài Hỗn Huyết cường tráng toát ra một giọt mồ hôi lạnh, cúi đầu, cẩn thận hỏi.
Chẳng lẽ thật sự muốn cái gì gì kia, tên loài Thuần Huyết này mới bằng lòng bỏ qua cho hắn sao?
“Cái này sao… ta còn chưa nghĩ ra.” Vương Đằng sờ sờ cằm, đi tới trước mặt chủ nhân của tên loài Hỗn Huyết cường tráng tên Côn Sơn, cũng chính là tên Huyết tộc đang hôn mê, tát một cái.
Một cái tát này của Vương Đằng dùng sức không nhỏ, đánh sưng mặt của nó.
“Hử?” Đối phương bị đau lập tức tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng, thấy Vương Đằng cười híp mắt trước mặt, ánh mặt lộ ra sự sợ hãi:
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây!”
“Tên loài Hỗn Huyết kia, ta muốn rồi!” Vương Đằng nghiêng đầu nhìn nó, nói: “Không thành vấn đề chứ?”
Côn Sơn nghe vậy, mặt mày xám xịt.
Quả nhiên, tên loài Thuần Huyết này nhìn chằm chằm vào thân thể thuần khiết của hắn.
“Lấy đi! Lấy đi! Hắn là của ngươi rồi!” Tên Huyết tộc không hề nghĩ ngời, lập tức hô.
“Giao chìa khóa vòng cổ nô lệ ra đây!” Vương Đằng nói.
Chủ nhân Huyết tộc của Côn Sơn không hề do dự, liền đem cái chìa khóa giao cho Vương Đằng.
Đó là một cái chìa khóa phù văn không lớn, không có gì kỳ lạ, nhưng Vương Đằng thân là phù văn đại sự, tất nhiên nhìn ra được nó không phải đồ giả.
Vương Đằng hài lòng gật đầu: “Thấy ngươi thức thời như vậy, lần này bỏ qua cho ngươi, lần sau hoan nghênh ngươi lại đến chọc ta.”
Tên Huyết tộc đầy mặt nén nghẹn, hận đến nghiến răng, nhưng cũng không dám thể hiện ra chút nào
Vương Đằng không để ý tới hắn nữa, đi tới trước mặt Tử Dạ, hỏi: “Còn có kẻ bắt nạt ngươi sao?”
Tử Dạ gật đầu.
“Đi đi, làm việc phải đến nơi đến chốn, bây giờ có thể báo thù thì tuyệt đối không cần chờ đợi, nếu không sẽ không ngủ ngon giấc.” Vương Đằng nói.
Ánh mắt Tử Dạ tỏa sáng, dáng vẻ có chút suy nghĩ gật đầu.
Nàng đi tới trước mặt những tên loài Hỗn Huyết khác, lần này không dùng dao, chỉ là thưởng cho mỗi người ba cái tát.
Bốp bốp bốp tát vào mặt!
Những tên loài Hỗn Huyết kia cũng không dám phản kháng, thành thật để cho nhóc con này đánh.
Vương Đằng thấy không xuất hiện bong bóng thuộc tính, lập tức hơi thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận