Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 732: Lưỡi dao giết chóc!

Thằng oắt này đã trở về rồi!!
Hơn nữa, hơi thở này… bảo sao họ cảm thấy quen thuộc, xem ra luồng khí thế vừa thăng lên cấp Chiến Tướng kia đến từ hắn.
Tuổi trẻ như thế đã trở thành cấp Chiến Tướng rồi!!!
Cho dù tình thế đang lúc nước sôi lửa bỏng không cho phép họ nghĩ lung tung, thế nhưng trong lòng họ vẫn hoàn toàn bị choáng ngợp.
“Ha ha ha, giỏi lắm! Không chết là tốt rồi!” Đàm Đài Tuyền sung sướng cười to.
“Sư phụ!” Cảm nhận được sự quan tâm của Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng ấm lòng, gọi nàng một tiếng.
“Ngươi thăng lên cấp Chiến Tướng rồi à?” Tổng đốc không khỏi hỏi.
“Ăn may thôi!” Vương Đằng gật đầu nói.
“...” Khóe môi mấy người giật giật.
Tuổi trẻ đã thăng lên cấp Chiến Tướng, đây là chuyện không thể hình dung chỉ bằng hai chữ “ăn may”.
Nếu không khi còn trẻ, sao họ không ăn may như thế.
Nhưng chung quy đối với nhân loại, đây cũng là một chuyện đáng mừng.
Thêm một chiến lực cấp Chiến Tướng tương đương với thêm một tiểu đội võ giả, tác dụng rất lớn!
Bên cạnh đó, những võ giả khác thấy việc Vương Đằng gia nhập giúp phe nhân loại có dấu hiệu chuyển mình thì nội tâm không khỏi rung lên.
“Là Vương Đằng!”
Mọi người đồng thanh kêu lên.
Đám người Phó Thiên Đao, Tần Hán Hiên nhận ra Vương Đằng, nhất là khi cảm nhận được khí thế cấp Chiến Tướng trên người hắn thì vừa kinh ngạc vừa sững sờ.
Cừ thật, đứa trẻ này đã thực sự trở thành cường giả cấp Chiến Tướng rồi!
Đã vượt qua bọn họ rồi!
Nhớ lần đầu tiên gặp Vương Đằng, lúc đó hắn mới chỉ vừa trở thành võ giả không lâu, thế mà nay đã vượt qua bọn họ rồi.
Mấy người Phó Thiên Đao đột nhiên cảm thấy có phải mình đã già rồi không!
Những võ giả khác biết Vương Đằng lên cấp Chiến Tướng cũng vui mừng khôn xiết.
“Vương Đằng lên cấp Chiến Tướng rồi!!!”
“Chúng ta có thêm một cường giả cấp Chiến Tướng, tốt quá rồi!”
“Chúng ta còn có hy vọng, Vương Đằng nói đúng, việc gì phải sợ một lũ súc sinh!”
“Nhân loại không được nhượng bộ, hãy dũng cảm tiến lên, cho dù có chết cũng không sợ hãi!”
Họ nhìn bóng lưng thanh niên trẻ trung sừng sững giữa trời kia, nhớ lại lời hắn nói rồi không khỏi bị cuốn hút bởi sự tự tin không gì sánh kịp của hắn.
“Tử chiến!”
“Giết!”
Không biết là ai rống lên trước tiên.
Sau đó ngày càng có nhiều người bị khơi dậy nhiệt huyết, cũng ngửa mặt lên trời hét to.
“Tử chiến! Giết!!”
“Tử chiến! Giết!!”
“Tử chiến! Giết!!”
...
Một luồng sát ý ngập trời bùng nổ trên người võ giả nhân loại.
Đó là ý chí của tất cả võ giả ngưng tụ lại, cuồn cuộn hòa vào bên trong khí thế trên bầu trời.
Vương Đằng chợt nảy ra một ý tưởng, ý cảnh Sát Lục lập tức bùng nổ.
Dưới sự bùng nổ ý cảnh Sát Lục, tất cả sát ý của võ giả dường như đã bị hấp dẫn, cuồn cuộn quy tụ lại với nhau, dần dần ngưng tụ thành một lưỡi dao giết chóc vô hình.
Đám người Tổng đốc Giang không khỏi ngoái đầu nhìn, gương mặt xuất hiện vẻ khác thường.
Sát ý khủng khiếp quá!
Họ đều là những chiến tướng vô cùng mạnh mẽ và hiểu sâu biết rộng, nên đương nhiên họ nhận ra ý cảnh Sát Lục mà Vương Đằng đã ngưng tụ thành.
Nhưng sự thay đổi này làm họ cảm thấy khó tin.
Rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu mới có thể ngưng tụ ra ý cảnh Sát Lục như thế?
Phải biết rằng, ngay cả những vị tướng già dặn kinh nghiệm chiến đấu hàng năm trên chiến trường cũng chưa chắc đã ngưng tụ nên khí thế giết chóc như vậy, chứ đừng nói là ý cảnh cao thâm thế kia.
Vậy mà Vương Đằng lại làm được.
Mấy vị cường giả cấp Chiến Tướng không kịp nghĩ nhiều, lưỡi dao giết chóc trên đầu Vương Đằng ngày càng kinh khủng và tỏa ra khí thế đáng sợ.
Trên lưỡi dao giết chóc ấy dường như đã nhuốm đẫm vô số sinh mệnh, sát khí của nó cuồn cuộn ngút trời như thể đang gánh theo cả một núi thây biển máu.
Đám người Tổng đốc Giang đứng gần đó, dù biết không phải nhằm vào mình nhưng họ vẫn cảm thấy rõ rệt luồng sát ý kinh khủng ấy ập xuống, lập tức bị ảnh hưởng.
Mấy người biến sắc, vội vàng cách xa ra, sau đó nhìn nhau rồi cùng hét to.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Tiếng hét vang ra mang theo khí thế giết chóc ùn ùn bùng nổ.
Họ đã đưa khí thế của bản thân mình dung hòa vào trong ý cảnh Sát Lục kia của Vương Đằng.
Không lâu sau, Vương Đằng cảm thấy lưỡi dao giết chóc trên đầu mình đã đến cực hạn, hai mắt hắn mở to, một mũi nhọn sắc bén chói lòa bắn về phương xa.
“Chém!”
Khi tiếng quát lạnh lùng của hắn vang lên cũng là lúc lưỡi dao giết chóc trên đầu chém xuống.
Ầm ầm ầm!
Khí thế của bầy hải thú đối diện lập tức sụp đổ tan tác.
Mặt biển nứt toác, nước biển tách ra, vô số hải thú trong đó quằn quại rít gào.
“Grrừ”
“Nhân loại, các ngươi chết hết đi!”
Hải thú cấp Lãnh Chúa trong đại dương nổi giận phừng phừng, gầm lên một tiếng rung trời lắc đất.
Đột nhiên, từng cái bóng khổng lồ xé sóng bật lên, xuất hiện phía bên mặt biển ở phía xa.
Đó là những con hải thú khổng lồ, có con giống quái ngư với toàn thân phủ đầy vảy và gai nhọn, trông cực kỳ hung dữ, có con mãng xà biển sâu với thân hình ngoằn ngoèo dài hàng chục mét, có con mình cá sấu đuôi cá vô cùng dị hợm…
Nếu nói chúng có điểm chung nào thì đó chính là khí thế vô cùng mãnh liệt tỏa ra từ người chúng.
“Giết!”
Hải thú cấp Lãnh Chúa rít lên rồi lao về phía cường giả nhân loại cấp Chiến tướng.
Lũ hải thú trong biển đã hoàn toàn phát điên, chúng điên cuồng xông lên bờ, bò lên mặt đất, lao về phía những võ giả quanh đó.
Mấy người Đàm Đài Tuyền biến sắc, quát lên:
“Mau ngăn chúng lại!”
Ngay sau đó, các cường giả cấp Chiến Tướng chia ra làm hai ngả, một ngả đối chọi với hải thú cấp Lãnh Chúa, ngả còn lại lao về phía lũ hải thú bên dưới.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Cuộc chiến khốc liệt tức thì bùng nổ.
Mấy người Tổng đốc Giang và tổng quán chủ võ quán Cực Tinh Diệp Cực Tinh giữ chân con hải thú cấp Lãnh Chúa, giao đấu ác liệt với nó.
Trên bầu trời dày đặc tiếng nổ đì đùng, năng lượng nguyên lực xung kích làm mặt biển cuộn trào cơn sóng dữ.
Ở một phía khác, mấy người Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền lao về phía lũ hải thú bên dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận