Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 787: Nguyên lực tinh thần

Nguyên lực tinh thần!!!
Hơn nữa còn là nguyên lực tinh thần hệ Hỏa.
Theo nguyên lực tinh thần dung nhập vào cơ thể, Vương Đằng lập tức cảm nhận được một chút thay đổi.
Hắn lấy bảng thuộc tính ra, thấy thanh nguyên lực tăng thêm một dòng nguyên lực tinh thần Hỏa: 22.
Nguyên lực tinh thần này khiến cho nguyên lực hệ Hỏa vốn có của hắn dường như càng mạnh hơn một cách kỳ lạ.
Nhưng giờ cũng không phải lúc nghiên cứu chuyện này, hắn định vờ dùng niệm lực tinh thần quét qua sinh vật ngoại tinh vài lần rồi thu hồi.
Đột nhiên, sinh vật ngoại tinh mở bừng mắt.
“%&#@...” Nó liều mạng giãy dụa, trong miệng phát ra những âm tiết kỳ lạ mà người khác không hiểu được.
“Mau! Mau tiêm thuốc mê liều cao cho nó, đừng để nó cựa quậy.” Người phụ trách phòng thí nghiệm trước đó nói chuyện với lãnh tụ võ đạo lớn tiếng kêu lên.
Nhân viên công tác xung quanh lập tức hối hả bận rộn. Sau một loạt thao tác, thuốc mê theo cái ống trên người sinh vật ngoại tinh bơm vào trong cơ thể nó.
Sinh vật ngoại tinh phát ra tiếng gầm bất cam, hai mắt trợn ngược, lại chìm vào giấc ngủ say.
Đám lãnh tụ võ đạo chẳng lấy làm lạ mà lắc đầu, dường như hơi bất đắc dĩ.
Vương Đằng nhìn đám lãnh tụ võ đạo, lại nhìn sinh vật ngoại tinh kia, đột nhiên cảm thấy nó rất đáng thương.
Bị nhốt tròn mười tám năm, còn bị nhân loại cho là đối tượng nghiên cứu, cuộc sống của nó tràn đầy sự u ám.
“Thế nào, có phát hiện gì không?” Lãnh tụ võ đạo hỏi.
“Hình như nguyên lực của nó rất mạnh.” Vương Đằng suy nghĩ một lát, vốn không định nói gì nhưng lại thấy không ổn lắm, bèn tỏ vẻ ba phải nói.
“Đó chính là phương hướng nghiên cứu của chúng ta. Đáng tiếc chúng ta mãi không thể nghiên cứu ra được quá trình chuyển biến của loại nguyên lực này.” Lãnh tụ võ đạo nói.
“Ngươi nghĩ loại nguyên lực này là chuyển hóa từ nguyên lực hiện tại của chúng ta sao?” Vương Đằng nghe ra được điều gì đó từ trong lời hắn, hỏi.
“Rất có khả năng là như vậy.” Lãnh tụ võ đạo nói.
Vương Đằng trầm ngâm gật đầu.
“Được rồi. Nhìn cũng nhìn rồi, ngươi còn có yêu cầu gì không?” Lãnh tụ võ đạo hỏi.
“Cứ như vậy đi. Hội nghị giao lưu toàn cầu gì đó ta đồng ý rồi.” Vương Đằng không đưa ra yêu cầu gì nữa, đồng ý với chuyện lãnh tụ võ đạo nói trước đó.
“Đi thôi.” Lãnh tụ võ đạo bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Vương Đằng tiếc nuối nhìn thoáng qua sinh vật ngoại tinh bị khóa trong cabin. Nếu có thể, hắn còn muốn cạo lông của sinh vật ngoại tinh này, đáng tiếc nơi đây không phải chỗ muốn tới là tới.
Vừa rồi hắn cũng không đưa ra yêu cầu như vậy, một là quá đột ngột, hai là có vẻ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Sau khi đi từ tầng hầm ra ngoài, tam đại nguyên soái bèn sắp xếp chỗ ở cho Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền, để cho họ nghỉ ngơi trước.
Ba ngày sau, Vương Đằng lên máy bay chiến đấu đi đến núi Thánh Bắc Âu.
Nhìn Vương Đằng rời đi, một ông lão khôi ngô trong tam đại nguyên soái chợt hỏi: “Sao không hỏi hắn chuyện xác nham thạch? Hình như hắn đã tìm được hướng đi rồi.”
“Nên biết thì cuối cùng cũng sẽ biết thôi. Đến một ngày hắn cảm thấy có thể nói ra thì sẽ nói cho chúng ta biết.” Lãnh tụ võ đạo cười nói.
Tam đại nguyên soái im lặng.
Vào đêm, Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền ở lại quân khu Hạ Đô.
Giờ Vương Đằng đã là cấp bậc Thiếu tướng, cũng coi như thuộc bên quân bộ. Hắn ở lại quân khu là hợp tình hợp lý.
Trong quân khu có khu chuyên cho người ngoại lai vào ở, hơn nữa đãi ngộ không thấp.
Dưới sự hướng dẫn của một sĩ quan, họ đi qua một con đường đá cuội nhỏ, trước mắt xuất hiện những căn nhà giản đơn, cực kỳ tinh xảo, khiến người ta khó mà tưởng tượng trong một quân khu giản dị trứ danh trước nay lại có một nơi như vậy tồn tại.
Dường như nhìn thấu được sự kinh ngạc của Vương Đằng, Đàm Đài Tuyền nói: “Tác dụng chủ yếu của nơi này chỉ dùng để đón tiếp khách nước ngoài, đương nhiên không thể khó coi quá được.”
Lúc này Vương Đằng mới hiểu ra, gật đầu. Nhìn dáng vẻ xe nhẹ đường quen của Đàm Đài Tuyền, rõ ràng không phải lần đầu tới đây.
“Mấy tòa nhà số 03, 05, 08 đều trống cả, thiếu tướng Vương có thể tùy ý lựa chọn một gian.” Sĩ quan dẫn đường nói.
“Vậy số 08 đi. Lần này ta tới Hạ Đô là để phát tài, chọn số này cho may mắn.” Vương Đằng vuốt cằm, nói như thật.
Sĩ quan dẫn đường: “...”
Đàm Đài Tuyền im lặng trợn mắt.
“Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi. Chúng ta ở đây, không cần để tâm đâu.” Đàm Đài Tuyền nói với sĩ quan dẫn đường kia.
“Rõ.”
Đợi sĩ quan dẫn đường rời đi, Vương Đằng kinh ngạc hỏi Đàm Đài Tuyền: “Sư phụ, ngươi ở đâu thế?”
Đàm Đài Tuyền nhíu mày, lên tiếng: “Đừng gọi ta là sư phụ nữa. Giờ thực lực của tiểu tử ngươi không hề yếu hơn ta, thế giới võ đạo lấy thực lực luận tư lịch, ngươi đã có tư cách nói chuyện ngang hàng với ta rồi.”
Vương Đằng không ngờ nàng lại đột nhiên nói chuyện này, cực kỳ kinh ngạc, sau đó lại nghiêm mặt đáp: “Một ngày làm cô cả đời làm mẹ...”
Đàm Đài Tuyền (=.=|||)
Vờ lờ một ngày làm cô cả đời làm mẹ.
Tiểu tử này đúng là miệng chó không nhổ ra được ngà voi.
“Khụ khụ, nói sai rồi. Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là trong lòng ta vẫn coi ngươi như sư phụ.” Vương Đằng vội hắng giọng nói: “Trước đây ngươi đã dạy ta rất nhiều điều, thậm chí cái lần ở quân đoàn Xích Hổ, ngươi còn không chút do dự ra mặt thay ra. Những chuyện này ta đều khắc ghi trong lòng.”
Đàm Đài Tuyền lườm Vương Đằng, trong lòng nghĩ coi như tiểu tử này còn có chút lương tâm, song vẻ mặt nàng không hề thay đổi, vươn mình lười biếng nói: “Được rồi, chuyện quá khứ không cần kể ra nữa. Ngươi đã biết ta tốt với ngươi thì sau này gọi ta một tiếng chị là được.”
“Vâng, sau này ta gọi ngươi là chị Tuyền nhé.” Vương Đằng cũng biết theo sự tăng lên nhanh chóng về thực lực của mình, nếu tiếp tục giữ cái danh thầy trò cũng là một sự xấu hổ với Đàm Đài Tuyền, bèn đồng ý.
Đàm Đài Tuyền gật đầu, chỉ một tòa nhà bên cạnh nói: “Đây là chỗ ta ở, có việc gì thì gọi ta.”
Giờ Vương Đằng mới nhìn thấy trên căn nhà đó có tấm biển ghi một chữ Tuyền, không ngờ Đàm Đài Tuyền còn có một căn nhà riêng ở chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận