Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 443: Yêu ~ diễm! (2)

Con loài Hắc Ám này thậm chí còn có thể mê hoặc cả bọn họ, thân là cấp Chiến Tướng, tuyệt đối không đơn giản.
Sau khi nhìn đến con loài Hắc Ám này, đàn ông trẻ tuổi như Vạn Phi Vũ, Lưu Tinh Huy, Dịch Khai Thành,… vân vân phía dưới càng mặt đỏ tới mang tai, tới tấp lộ ra một dáng vẻ say mê.
“Hừ!”
Mấy cô gái Lý Dung Tuyết, Tô Linh Huyên bên cạnh không hẹn mà cùng hừ nhẹ một tiếng.
Đến cả bọn họ cũng không thể không thừa nhận đối phương quả thực rất có sức hấp dẫn, nhưng đây chính là một con loài Hắc Ám hàng thật giá thật!
Nhân tộc và loài Hắc Ám thế bất lưỡng lập, càng có mối thù lớn sống còn, bị nàng mê hoặc thực sự quá mất mặt!
“Ngươi rất thích không?” Vạn Phi Phượng siết chặt lỗ tai Vạn Phi Vũ, nói thật lạnh lùng.
“Đau! Đau! Đau! Chị, mau buông tay, ta không phải cố ý muốn nhìn, là con loài Hắc Ám kia, hắn có độc, ta hoàn toàn không khống chế nổi.” Vạn Phi Vũ kêu to.
“A, đàn ông!” Vạn Phi Phượng liên tục cười lạnh.
Lúc này, mấy cô gái tản ra sức lạnh bao phủ, toàn thân Lưu Tinh Huy và Dịch Khai Thành giật mình, lấy lại tinh thần, hơi thay đổi sắc mặt, nói: “Con loài Hắc Ám kia hình như có năng lực mê hoặc tâm trí người khác!”
“Đừng để kiếm cớ cho tâm trí không kiên định của mình, loại đồ đê tiện yêu diễm này, chỉ có các ngươi mới có thể bị mê hoặc. Các ngươi nhìn Vương Đằng người ta xem, bình tĩnh dường nào, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Đây mới là dáng vẻ đàn ông nên có.” Ba cô gái cùng chung mối thù, nói như thế.
Đám người Vạn Phi Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Vương Đằng, quả nhiên thấy sắc mặt hắn bình thản. Đối với loài Hắc Ám yêu diễm trước mặt, tâm thần hắn không có chút dao động nào. Định lực như vậy khiến người ta kinh ngạc, cảm thán không thôi.
“Tên này không phải là chuyển thế của Liễu Hạ Huệ đấy chứ?” Ba người không khỏi âm hiểm nghĩ vậy.
...
“Ha ha ha…”
Trên bầu trời, loài Hắc Ám yêu diễm nhìn thấy rất nhiều người đều bị mình mê hoặc, không khỏi phát ra từng hồi tiếng cười tràn ngập từ tính mê người.
Nhưng nàng lập tức chú ý tới Vương Đằng trước mặt hình như không bị mình ảnh hưởng, hơi kinh ngạc nói: “Cậu em này, chẳng lẽ ta không đẹp sao?”
“Cũng được, không thể nói không đẹp.” Vương Đằng đáp đàng hoàng.
“Vậy vì sao ngươi không nhìn ta thêm nữa?” Loài Hắc Ám yêu diễm lộ ra một dáng vẻ nũng nịu, lã chã sắp khóc, điềm đạm đáng yêu nhìn Vương Đằng.
“Vương Đằng, đừng bị bề ngoài của nàng mê hoặc.” Dương Vương và Dương viện trưởng vội vàng nhắc nhở.
Hai người bọn họ suýt nữa trúng bẫy của con loài Hắc Ám yêu diễm này, ít nhiều nghĩ lại còn thấy rùng mình. Trong mắt hai người, đến cả bọn họ cũng không chịu nổi sự cám dỗ này, người trẻ tuổi huyết khí phương cương như Vương Đằng lại càng không đỡ được.
Thế nhưng, Vương Đằng không hề bị mê hoặc, thản nhiên nói: “À, thật ngại quá, ta không có bất cứ hứng thú gì với loài Hắc Ám cái.”
“Loài… Loài Hắc Ám cái!” Loài Hắc Ám yêu diễm phảng phất nghe được lời gì khó có thể tin, sững sờ nhìn Vương Đằng, gương mặt tràn ngập hai chữ ngớ ngẩn.
Dương Vương và Dương viện trưởng mở lớn mắt, trong lòng lại không khỏi sinh ra bội phục đối với Vương Đằng.
Thằng nhóc này, thật là dám nói!
“Tiểu tử, ngươi quả nhiên cực kì lì lợm, không sợ ta giết ngươi sao?” Loài Hắc Ám yêu diễm trầm mặt xuống, hung dữ trừng Vương Đằng.
“Ngươi không động vào ta đâu.” Vương Đằng nói rất tự tin.
“Chỉ bằng trận pháp kia của ngươi?” Loài Hắc Ám yêu diễm lộ vẻ mặt khinh thường, nói: “Một hồi tấn công vừa rồi kia chắc là tiêu hao rất nhiều đối với ngươi, ngươi còn có thể duy trì bao lâu chứ?”
“Quân chi viện của chúng ta lập tức tới ngay, ta dám đánh cược, nếu bây giờ ngươi không đi, ngươi chắc chắn sẽ hối hận.” Vương Đằng nói.
Ngay khi Vương Đằng vừa dứt lời, có mấy khí tức mạnh mẽ dẫn đầu lao đến từ nơi xa, sẽ giáng lâm Dương thành rất nhanh.
Những khí tức hoàn toàn là cấp bậc Chiến Tướng!!
Loài Hắc Ám yêu diễm nhìn về phía nơi xa, chỗ sâu trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng, nói: “Coi như ngươi may mắn!”
Trong tay nàng bỗng xuất hiện một cây roi dài màu đen. Nàng hất lên trong ngọn lửa, sau đó quấn quanh thân thể Bát Tí Ma tướng, kéo hắn ra.
“Ôi ôi…” Giờ phút này, dáng vẻ Bát Tí Ma tướng vô cùng thê thảm, toàn thân cháy đen, máu me đầm đìa, tám cánh tay bị đứt mất ba cái, không biết rơi ở đâu.
“Metis!” Hắn nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt oán độc, nói với loài Hắc Ám yêu diễm bên cạnh: “Vì sao ngươi lại ở đây.”
“Zulz mồm mép, nếu ta không đến, hôm nay ngươi phải bỏ mạng ở đây rồi.” Loài Hắc Ám yêu diễm mỉm cười: “Bị một thằng nhóc Nhân tộc miệng còn hôi sữa đánh thành thế này, ngươi thật là mất mặt.”
“Ngậm miệng!” Zulz thẹn quá hoá giận, khí phun ra một ngụm máu tươi.
Loài Hắc Ám yêu diễm không chút để ý đến sự phẫn nộ của Bát Tí Ma tướng, tiếp tục chế giễu: “Zulz, nhiệm vụ của ngươi thất bại, vị đại nhân kia sẽ rất tức giận đấy.”
Bát Tí Ma tướng Zulz biến sắc, lại cố gắng trấn định, hừ lạnh nói: “Không cần ngươi quan tâm, nhiệm vụ thất bại, ta tự đi nhận phạt.”
“À, giác ngộ rất cao đó, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng khóc gọi mẹ.” Metis che miệng cười khanh khách.
“...” Gân xanh trên trán Zulz hằn lên. Hắn rõ ràng rất giận, lại bởi vì hắn không đánh thắng được đối phương, chỉ có thể nhịn xuống cơn tức, không nói chuyện với nàng nữa.
Metis vô vị nhếch miệng, khoát tay ở trước mắt, nhìn về phía nơi xa: “Ai nha, bọn họ sắp tới rồi nha.”
Mấy khí tức cấp Chiến Tướng xa xa đang đến gần, tốc độ nhanh đến cực hạn, khí thế kinh khủng phô thiên cái địa ập tới.
Lúc này, Zulz mới phát hiện được, sắc mặt tái mét: “Vì sao ngươi không nói sớm??”
“À, ta quên!” Metis cười mê người, nói.
“Ngươi…” Zulz cảm thấy bất lực.
Metis thấy hắn như vậy, không khỏi cười khanh khách không ngừng, nhưng một phút sau, một thanh âm truyền đến, lại làm nàng cũng không cười nổi nữa.
“Metis, thật sự đã lâu không gặp!”
Nụ cười trên mặt Metis lập tức cứng đờ, vẻ âm trầm hiện lên trong ánh mắt. Nàng nhìn về nơi thanh âm truyền đến, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ:
“Là ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận