Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1347: Ra rồi, ra mạnh luôn! (2)

“Ra tay từ khi nào?” Tào Giảo Giảo cau lông mày.
Ánh mắt nàng liếc nhìn khoáng thạch kia, lập tức nhận ra lúc trước khoáng thạch này bị đè bên dưới khoáng thạch mà Tào Quan mua. Nói về độ lớn thì nó còn to hơn khối Tào Quan mua nhiều.
Nhưng khoáng thạch này hoàn toàn chưa đục lỗ, trông giống như một cục đá, rất không bắt mắt.
Tào Quan cũng nhận ra khoáng thạch này, hình như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì. “Thứ ngươi muốn mua là khối này??”
“Ngươi nói gì? Sao ta không hiểu? Ta chỉ là tùy tiện mua một khối chơi thôi.” Vương Đằng nói.
“Vương Đằng, người đừng đắc ý, khoáng thạch này chỉ là một phế liệu thôi. Ngay cả ông chủ quầy hàng kia cũng không để ý, ngươi tưởng có thể cắt ra Xích Tinh Mẫu Đồng à, đừng nằm mơ nữa.” Tào Quan không phục nói.
“Ai biết chứ.” Vương Đằng không quan trọng nói.
“Bác thợ, mau cắt đi.” An Lan cười he he, thúc giục.
“Khoáng thạch này…” Bác thợ lắc đầu, trông cũng không tốt lắm, hỏi: “Khoáng thạch này, các ngươi muốn cắt thế nào?”
“Chúng ta cũng cắt làm đôi.” An Lan nói.
Bác thợ gật đầu, dao cắt khởi động, cắt xuống.
Kít…
Tiếng vang chói tai truyền tới.
Lúc khoáng thạch được cắt ra, một tia sáng màu xanh đỏ dịu dàng chiếu ra, như ẩn như hiện trong bụi đá.
Mọi người trợn to mắt.
“Ra rồi?!”
“Bác thợ, mau đổ nước xem nào.”
“Vậy mà lại cắt ra đồ thật.” Bác thợ vô cùng kinh ngạc, vội vàng lấy một chậu nước lớn, hắt xuống.
Cả bề mặt cắt lập tức hiện ra, nguyên bốn phần năm khu vực tràn đầy màu xanh đỏ, cực kỳ chói mắt.
“Ra rồi, vãi, ra mạnh luôn!”
“Xích Tinh Mẫu Đồng này ít nhất đáng hơn trăm triệu nhỉ?”
“Đệt, Chắc chắn hơn trăm triệu rồi, đây là vận may gì!”

Xung quanh lập tức rộ lên, mắt mọi người đều xanh lè cả rồi.
“Chuyện này… Sao có thể!” Tào Quan không chỉ xanh mắt, mà cả khuôn mặt đều xanh, xông lên nhìn chằm chằm khoáng thạch, hồn bay phách lạc kêu to.
Cả gương mặt Tào Giảo Giảo cũng đầy kinh ngạc, khó có thể tin được.
“Ha ha ha, ngươi giỏi lắm!” An Lan vỗ vai Vương Đằng, cười lớn.
Lúc trước, Vương Đằng qua đây cắt đá với đám người Tào Quan đã truyền âm cho An Lan, bảo hắn đi mua khối đá kê bên dưới kia.
An Lan vốn cũng hơi nghi ngờ, dù sao khoáng thạch này trông không giống hàng tốt gì, không khác gì cục đá bình thường. Loại khoáng thạch này cơ bản sẽ không có đồ gì.
Nhưng vì tin tưởng Vương Đằng, nên hắn vẫn bàn với ông chủ Hồ tộc.
Giá cả rẻ, mua thì cũng mua thôi.
Ông chủ Hồ tộc kia thấy hắn muốn mua cục đá này, hơi nghi ngờ, ánh mắt xoay chuyển muốn hô giá cao.
Nhưng An Lan cũng là người ranh ma, thấy dáng vẻ của hắn đã quay người muốn đi.
Ý định rất rõ ràng…
Muốn thịt hắn? Không có cửa đâu!
Bàn cũng khỏi cần bàn.
Dáng vẻ này của hắn lại đã đánh bay cân nhắc của ông chủ Hồ tộc, cuối cùng đã bán cho An Lan với giá năm mươi nghìn.
Vậy mới có ra mạnh lúc này.
An Lan đúng là quá vui mừng, năm mươi nghìn đồng Đại Càn lại cắt ra Xích Tinh Mẫu Đồng đáng giá hơn trăm triệu, bớt được không ít tiền cho hắn.
Quả nhiên dẫn Vương Đằng đến cược quặng chính là quyết định chính xác nhất.
Tông Sư tam đạo, đúng là không đơn giản!
An Lan càng tin chắc sự phi thường của Vương Đằng, cũng càng có lòng tin với việc luyện tạo hộp Thiên Cơ hơn. Đợt này thì ổn rồi.
“Thao tác cơ bản, khỏi khen!” Vương Đằng lại chỉ bình tĩnh cười.
Mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt.
Đợt làm màu này khiến bọn họ không kịp đề phòng.
Mở ra Xích Tinh Mẫu Đồng đáng giá hơn trăm triệu từ một cục đá kê chân còn là thao tác cơ bản. Vậy bình thường bọn họ chơi tính là cái gì?
“Người trẻ tuổi này, giọng điệu rất lớn!”
“Rất bình thường, vừa mở ra một khoáng thạch hơn trăm triệu, đổi lại là ta cũng phải đắc ý nửa tháng.”
“Ngành cược quặng này có tính đánh bạc quá lớn, thành phần vận may cũng chiếm phần lớn. Bây giờ trông như kiếm lời lớn, không chừng đợi lát sẽ thua tới mức táng gia bại sản, làm người vẫn nên khiêm tốn chút thì tốt hơn.”

Xung quanh không ít người hay cược quặng nghe Vương Đằng nói, không khỏi lắc đầu.
Tào Giảo Giảo nhìn Vương Đằng, hình như có nhận thức mới về hắn.
Thích làm màu!
Nói cho cùng vẫn là người thanh niên.
Sắc mặt Tào Quan rất xấu, bây giờ hắn nhìn Vương Đằng thế nào cũng giống như đang chống đối hắn, nghe thế nào cũng cảm thấy ghét, lửa giận cả bụng không có chỗ trút ra.
Ông chủ Hồ tộc kia tò mò, lúc này cũng qua đây xem.
Không ngờ lại ra mạnh!
Hắn hối hận xanh ruột, chán nản không thôi.
Sớm biết có hàng lớn, chính hắn đã đục lỗ xem trước rồi.
Nhìn hàm lượng của khoáng thạch này, chỉ cần một lỗ đã có thể đoán chắc được bên trong có hàng hay không.
Dù sao khoáng thạch này cũng chỉ đáng mấy chục nghìn, lỗ cũng không lỗ được vào đâu.
Nhưng hắn chắc chắn cục đá này không có hàng, cho nên ngay cả đục lỗ cũng lười đục. Dù sao một khi đục lỗ, xác định bên trong không có gì cả, vậy mấy chục nghìn đồng Đại Càn kia cũng không bán được.
Bây giờ thì hay rồi, năm chục nghìn mở ra Xích Tinh Mẫu Đồng đáng giá hơn trăm triệu, gấp gần hai nghìn lần, tự dưng hời cho người ta.
Lỗ rồi, lỗ tới nhà bà ngoại rồi!
Hắn nhìn Vương Đằng, vô cùng nghi ngờ có phải đối phương mới là Hồ tộc thật sự hay không. Nếu không thì sao còn gian xảo hơn hắn chứ?
Bây giờ nghĩ lại, đối phương rõ ràng là nhìn trúng đá kê chân này, lại còn lấy cục bên trên đá kê chân kia để bẫy người khác.
Còn hắn cũng nằm trong kế hoạch của người ta, tưởng đối phương vừa ý cục bên trên kia, ai ngờ ý đồ thật sự của hắn lại là đá kê chân bên dưới này.
“Chỉ mở ra một khoáng thạch hơn trăm triệu đã có giọng điệu lớn như vậy, cũng không sợ gió làm đau lưỡi à.” Đột nhiên, một tiếng cười khinh thường vang lên trong đám người vây xem.
Mọi người quay đầu nhìn, thấy một thanh niên đầu trọc mặc áo choàng màu đen đứng ở đó, không ít người vây bên cạnh hắn, giống như chúng tinh phủng nguyệt.
Trán của hắn có một dấu ấn hỏa diễm mảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận