Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 680: Tử tước Snow.

Đó chính là, loài Thuần Huyết thường sẽ cao quý hơn loài Hỗn Huyết!
Trong chủng tộc Hắc Ám, huyết thống dường như là nhân tố chủ yếu quyết định mọi thứ.
Xuất thân, thiên phú, địa vị, những điều này đều được quyết định bởi huyết thống.
Trong mắt loài Hắc Ám Thuần Huyết, loài Hỗn Huyết trước nay đều là nô lệ hèn mọn thấp kém, sâu bọ trong hố bùn, là đối tượng bọn chúng có thể tuỳ ý giày vò.
Chỉ cần không vào cấp Chiến Tướng, khi loài Hỗn Huyết đối mặt với loài Thuần Huyết, đều phải cúi đầu.
Thậm chí, có rất nhiều loài Hỗn Huyết là tế phẩm và nô lệ do loài Thuần Huyết nuôi nhốt.
Loài Hỗn Huyết không có được tài nguyên tương ứng, căn bản không thể đạt đến cấp Chiến Tướng, vĩnh viễn chỉ có thể khuất phục dưới loài Thuần Huyết, chịu sự nô dịch của bọn chúng.
Ở thế giới này, đối với loài Hỗn Huyết, chưa từng có được sự công bằng.
Cho nên lúc bốn loài Hắc Ám này nhìn thấy dáng vẻ của hai người phía Vương Đằng, mới lộ ra biểu cảm kiêu ngạo ông trời thứ nhất, thì ta thứ hai kia.
Bởi vì hình dáng của bọn họ vừa hay phù hợp với tiêu chuẩn của loài Hỗn Huyết.
Rất rõ ràng bốn loài Hắc Ám này đã xem Vương Đằng và Tử Dạ là đối tượng có thể tuỳ ý giết chết.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, thực lực của loài Hỗn Huyết trước mặt lại mạnh mẽ như vậy, một quyền đã đánh bại bốn bọn nó.
Thực lực như thế, bọn chúng chỉ từng nhìn thấy ở cấp Chiến Binh cửu tinh, thậm chí trên người đại nhân có cảnh giới cao hơn.
Điều này chứng minh, tên loài Hỗn Huyết trước mặt ít nhất đã có thực lực cấp Ciến Binh cửu tinh.
Nhưng… trong loài Hỗn Huyết xuất hiện cường giả thế này từ bao giời vậy??
Bốn loài Hắc Ám Huyết tộc cùng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và khó tin vô cùng nồng đậm, không khỏi hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Vương Đằng liếc nhìn bọn chúng, đưa tay ra vẫy, một hòn đá lớn bay đến từ xa, rơi xuống trước mặt bọn chúng. Sau đó Vương Đằng thản nhiên ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Bây giờ ta hỏi, các ngươi trả lời!”
“Nghe rõ chưa?”
Trong mắt bốn loài Hắc Ám vụt qua vẻ nhục nhã, Huyết tộc cấp Chiến Binh thất tinh kia hiển nhiên là kẻ cầm đầu, buộc phải mở miệng nói: “Các hạ, ngươi đã có được thực lực bậc này, theo lý nên có được tôn trọng, ta, Tử tước Snow sẵn lòng tạ lỗi với ngươi vì những hành vi lỗ mãng và bất kính trước đó...”
Nó còn chưa nói hết câu, một bóng dáng lấp lánh kim quang lập tức nhanh chóng phóng to trong mắt nó, sau đó dán lên trên gương mặt anh tuấn trắng nhợt của nó.
“Bốp!”
Huyết tộc này bị đập đầu vào trong đất, mông nhấc lên cao cao, tay chân vô thức co quắp lại hai vòng, có thể thấy nó đau đớn đến mức nào.
Cơ thịt trên mặt ba Huyết tộc còn lại co giật, kinh sợ nhìn loài Hỗn Huyết trước mặt, thế nào cũng không ngờ được hắn lại hung tàn như thế.
Đôi mắt Tử Dạ phát sáng, nhìn Huyết tộc bị đập vùi vào trong đất, lại nhìn cục gạch màu vàng kim trong tay Vương Đằng, giống như phát hiện ra một châu lục mới.
Huyết tộc kia chống hai tay lên mặt đất, miễn cưỡng rút đầu của mình ra khỏi đất bùn.
Tóc nó rối loạn lộn xộn, trán và mũi đều chảy ra máu tươi, rõ ràng cực kỳ chật vật, ánh mắt lại loé lên chút tức giận, oán độc.
“Lời của ta, ngươi không nghe hiểu sao?” Vương Đằng nhìn nó, hỏi.
Tử tước Snow chửi thề trong lòng.
Loài Hỗn Huyết trước mặt vốn không ra bài dựa theo lý lẽ thông thường, đã nhận sai xin lỗi rồi, lại còn muốn đánh nó. Nó đường đường là Tử tước của Huyết tộc, chưa từng chịu uất ức như thế.
Hơn nữa tên khốn này xuống tay quá ác độc!
Trực tiếp đánh nó vào trong đất, đây quả thật là sỉ nhục!
Thế nhưng, loài Hỗn Huyết không rõ lai lịch này rõ ràng có khác biệt rất lớn với đám loài Hỗn Huyết khom lưng uốn gối, toàn thân tản ra mùi nô lệ kia. Đối mặt với loài Thuần Huyết có tước vị Tử tước như nó, hắn vẫn dám xuống tay, không phải kẻ ngốc thì chính là kẻ điên.
Nhưng dù là loại nào, cách tốt nhất chính là không được chọc giận hắn.
Đợi về đến lãnh địa của mình, đương nhiên sẽ có vô số cách giết chết hắn.
Thế là nó gật đầu ngoan ngoãn, không dám lên tiếng.
Ánh mắt Vương Đằng loé lên chút tiếc nuối, nhưng hắn không lãng phí thời gian thêm nữa, trực tiếp hỏi: “Các ngươi đến từ đâu?”
“...” Trên trán mấy loài Hắc Ám lập tức túa ra mồ hôi lạnh lấm tấm.
Ánh mắt tiếc nuối kia có ý gì đây??
Ánh mắt của tên cầm đầu loé lên, nó đang định trả lời, lại nghe thấy loài Hỗn Huyết trước mặt tung hứng cục gạch màu vàng kim trong tay, nói: “Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, đợi lát nữa bị ta phát hiện các ngươi lừa ta, ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
“Lang Đầu lĩnh, thị trấn Khôi Thạch!” Tên cầm đầu bọn Huyết tộc không chút do dự nói.
“Các ngươi đến đây làm gì?” Vương Đằng tiếp tục truy hỏi.
“Đi săn!”
...
Sau đó, dưới phiên thẩm vấn của Vương Đằng, bốn Huyết tộc vẫn hết sức thành thật nói ra đầu đuôi ngọn ngành chuyện hắn truy hỏi.
Từ trong đó, Vương Đằng biết được không ít tin tức hữu dụng, đồng thời cũng biết được thứ gọi là loài Hỗn Huyết và loài Thuần Huyết rốt cuộc là chuyện thế nào.
Nói tóm lại, khá là xui xẻo!
Đồng thời, hắn cũng đoán được, ban đầu vì sao mẹ của Tử Dạ lại dẫn Tử Dạ còn nhỏ tuổi một mình vào rừng rậm sinh tồn, e là có liên quan rất lớn đến giai cấp không thể vượt qua này.
Vương Đằng thoáng nhìn Tử Dạ, như có điều suy tư, Tử Dạ mơ hồ mù mịt nhìn lại hắn.
Hắn thu hồi ánh mắt, đôi mắt loé qua luồng hồng quang yêu dị.
Hoặc Tâm!
Dưới sức mạnh tinh thần cường hãn của hắn, tên Huyết tộc cầm đầu lập tức lạc mất bản ngã.
Vương Đằng hỏi lại mấy vấn đề có tính mấu chốt lần nữa. Ngoài việc mục đích của bọn chúng vốn không phải đi săn ra, thì những đáp án khác không có bất cứ khác biệt gì với đáp án lúc nãy, bèn không hỏi nhiều thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận