Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 822: Xuất hiện rồi, cu li hệ Băng!

Không thể không nói, võ giả các nước này không hổ là nhân vật cấp thiên tài, dường như mỗi người đều lĩnh ngộ một loại ý cảnh khác nhau, có mạnh có yếu.
Nhưng không có ngoại lệ, đều trên bốn mươi phần trăm.
Mà mấy cái này đều tiện cho Vương Đằng, hắn nhặt bong bóng thuộc tính nhặt đến nỗi tay sắp nhũn cả ra.
Dù không phải dùng tay nhặt, niệm lực tinh thần cũng mềm nhũn…
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, trong đầu thoáng cảm ngộ quyền ý Ngũ hành, dần dần, hắn cau mày.
Thế này không được, nếu quyền ý Ngũ hành được thăng cấp từng cái một, phải tốn rất nhiều thời gian, không phải chuyện có lợi nhất đối với hắn.
Nếu có thể hợp quy cách một chỗ mỡi có thể tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực!
“Chi bằng lập Ngũ hành quyền, trộn năm loại quyền ý lại.” Vương Đằng sờ cằm, càng nghĩ càng thấy thú vị.
Trộn Ngũ hành, lấy các loại ý cảnh làm vật dưỡng, sẽ nở ra một loại chiến kỹ bất phàm.
Vương Đằng cảm thấy mình lĩnh ngộ rồi, ánh mắt sáng lên đáng sợ, sau đó từ từ nhắm mặt lại, vô số linh quang trong đầu tụ lại một điểm…
Đám người Đàm Đài Tuyền phát hiện ra điểm khác thường của hắn ngay, cảm thấy trên người Vương Đằng chợt lộ ra ý vị kỳ lạ.
“Hắn sao vậy?” Chúc Vân Thiều bất giác hỏi.
“Đây là… giác ngộ!” Đàm Đài Tuyền ngạc nhiên nói.
“Giác ngộ!” Đám người Cơ Tu Minh hơi sững sờ, sau đó trợn mắt nhìn Vương Đằng.
Thế mà hắn lại giác ngộ trong quá trình xem trận, chẳng lẽ tên này lĩnh ngộ được thứ gì đó trong trận đấu của võ giả các nước?
May mắn này không ai có được đâu!
Phải biết rằng, dù mấy thiên kiêu bọn họ có tính lĩnh ngộ cực kỳ cao, cơ hội giác ngộ cũng ít ơi là ít.
Dù sao thì giác ngộ không chỉ dựa vào tính giác ngộ, mà còn có may mắn bí ẩn, có thể nảy sinh va chạm, cộng hưởng.
Giống như mấy người Cơ Tu Minh, sống đến giờ, có thể có một hai lần giác ngộ đã xem như rất may mắn rồi, thậm chí đa số mọi người đều không có duyên giác ngộ.
Bọn họ vốn không biết mùi vị giác ngộ tuyệt vời thế nào.
Đừng nói là mấy người Cơ Tu Minh, dù là Đàm Đài Tuyền cũng ghen tị không thôi.
Giác ngộ có thể gặp nhưng không thể cầu, kết quả nhóc con Vương Đằng này ăn uống xem trận đấu thì lĩnh ngộ!
Mẹ nó chứ, ai mà không ghen tị.
Nói ra thì nhóc con này không phải con riêng của ông trời với nữ thần may mắn chứ?
“Không biết hắn lĩnh ngộ cái gì?” Cơ Tu Minh nhìn Vương Đằng, trong mắt thoáng tia hâm mộ, tò mò nói.
“Đợi xem, các ngươi tránh xa chút, đừng phiền đến hắn.” Đàm Đài Tuyền liếc mắt nhìn mọi người, nói.
Mọi người cũng rất biết điều, nhao nhao lùi ra, không ai lộn xộn.
Đối với võ giả, ngắt quãng giác ngộ giống như chặn người, tài của, đó là thù chết.
Dù hai người Nhậm Kình Thương và Triệu Nguyên Võ này không hợp với Vương Đằng, cũng không dám làm bậy, ghen tị thì ghen tị, nhưng không làm chuyện không có đạo đức đó, mọi người sẽ không để ý bọn họ.
Thời gian trôi qua, trong lúc mọi người chìm vào suy nghĩ khác nhau, bỗng dưng Vương Đằng mở mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng năm màu, cực kỳ thần kỳ.
Năm loại quyền pháp ý cảnh nối tiếp lẫn nhau, tương sinh tương khắc, cuối cùng diễn biến thành một loại quyền pháp hoàn toàn mới.
Lúc Vương Đằng mở mắt ra, tất cả những thứ này đã cấu trúc hoàn tất trong đầu hắn.
Mười mấy phút ngắn ngủi, một môn quyền pháp có thể so với Thiên giai ra đời trên tay hắn, thậm chí môn quyền pháp này có tiềm lực cực kỳ lớn, chỉ cần tiếp tục khai phá, lấy ý cảnh Ngũ Hành tiếp tục bồi dưỡng, độ cao tương lai cũng còn chưa biết.
Hào quang trong mắt Vương Đằng tan đi, tâm thần trở lại hiện thực, nhìn thấy tình hình trước mắt, đột nhiên sợ hết hồn.
“Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Hắn tức giận hỏi đám người Đàm Đài Tuyền.
Những người này giống như muốn ăn luôn hắn ấy.
Từ lúc nào khẩu vị trở nên nặng như vậy, ngay cả một đứa con trai thô kệch như hắn đều không buông tha.
Mẹ nói đúng, con trai ở bên ngoài một mình nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.
“Ngươi nói xem?” Đàm Đài Tuyền trợn mắt nói.
“Vận khí này của ngươi cũng không ai có, xem trận đấu còn có thể giác ngộ.” Chúc Vân Thiều hâm mộ nói.
Mấy người Cơ Tu Minh, Mục Chí Quốc cũng tràn đầy đồng cảm, trong lòng khỏi hâm mộ nhiều khỏi nói.
“Vận khí này của ta cũng chỉ bình thường, bình thường thôi, các ngươi cũng không cần phải hâm mộ, nói không chừng chờ lát nữa liền tới lượt các ngươi.” Vương Đằng cười ha ha nói.
“Ta tin ngươi cái quỷ ấy, xem chúng ta ngốc à, ngươi xem giác ngộ là rau cải trắng sao, còn luân phiên đến.” Triệu Nguyên Võ cạn lời nói.
“Lần này ngươi thu hoạch không nhỏ nhỉ?” Chúc Vân Thiều hỏi.
“Còn tạm, có chút thu hoạch vầy thôi hà.” Vương Đằng xua tay nói.
Mọi người thấy hắn không nhiều lời, thức thời không hỏi thêm nữa, loại vật này vốn là bí mật của mỗi người, truy hỏi ngọn nguồn cũng không tốt đẹp gì.
Chỉ lần ngồi xuống này, quả thật thu hoạch của Vương Đằng không phải lớn bình thường.
Xì, cho rằng bọn họ không nhìn ra được sao!
Vương Đằng cũng không để ý vẻ mặt hâm mộ, ghen ghét của đám người, nhìn về phía đấu trường phía dưới.
Trong một lát hắn giác ngộ, trên đấu trường đã chất đống không ít bong bóng thuộc tính, những bong bóng thuộc tính này còn chưa kịp tan biến, hắn lập tức nhặt lên.
‘Nguyên lực hệ Thổ x110’
‘Nguyên lực hệ Mộc x55’
‘Nguyên lực hệ Kim x105’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x80’
‘Căn nguyên sinh mệnh x3’
‘Kiếm ý hệ Hỏa x65’

“Ô!”
Sau khi từng bong bóng thuộc tính hòa tan vào cơ thể, Vương Đằng bỗng nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
Trong những bong bóng thuộc tính này vậy mà lại xuất hiện thuộc tính ‘căn nguyên sinh mệnh’, cả người Vương Đằng rung động, cố gắng kìm lại… A ~
Hai, ba giây sau, hắn không dấu vết nhìn qua đám người, thấy bọn họ không phát hiện cái gì, không khỏi yên lặng thở ra một hơi khí xấu.
CMN quá khó khăn!
Trừ cái đó ra, còn có một mục thuộc tính ‘kiếm ý hệ Hoả’, Vương Đằng cảm ngộ kiếm ý trong đầu, để kiếm ý hệ Hỏa của bản thân nâng cao một bước.
Lúc này, trận đấu bên dưới kết thúc, lại có người ra sân lần nữa.
Đó là một võ giả đến từ Băng quốc Bắc Âu, hắn để tóc dài, hơn nữa tóc vậy mà lộ ra vài sợi màu lam, thoạt nhìn có hơi… lạ lùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận