Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 660: Tinh thần Hoàng cảnh.

Đám người Dương Vương ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng bên này, vô cùng kinh ngạc.
Vương Đằng lại đánh bại được cường giả cấp Chiến Tướng, chuyện này khiến bọn họ có một loại cảm giác không chân thực.
Ban đầu, khi Bát Tí Ma tướng ra tay với Vương Đằng, bọn họ đã muốn cứu viện, nhưng bị Hắc Yểm Ma Quân ngăn cản, không cách nào ra tay.
Kết quả mới mấy giây ngắn ngủi, hai bên ra tay bằng hết sức, đã phân định thắng bại nhanh chóng như thế.
Đồng thời người thắng còn là Vương Đằng ở bên yếu thế!
Chuyện này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của bọn họ, cảm giác phỏng đoán về thiên phú của Vương Đằng còn quá thấp. Dùng thực lực cấp Chiến Binh để đánh bại cấp Chiến Tướng, tiềm lực của người trẻ tuổi này quả thực quá khủng khiếp.
Còn về Chiến Tướng của tộc Người Sói lúc trước đuổi giết Vương Đằng, bọn họ vốn không nhìn thấy quá trình, vì thế không có cảm nhận trực tiếp như thế.
“Phế vật!” Hắc Yểm Ma Quân thực sự bị chọc tức rồi.
Đường đường là cấp Chiến Tướng, một tên tiếp một tên, bất kể là Siller, hay Zulz, đều ngã trong tay tên tiểu tử Nhân loại kia, không phải phế vật thì là gì?
Một mặt, nó tức giận sự vô năng của phe mình, một mặt cũng thực sự bị chấn kinh bởi tiềm lực của Vương Đằng.
Cho dù là nó, cũng không thể không thừa nhận, tên tiểu tử nhân loại đó có thiên phú và tiềm lực mà người bình thường không thể với tới, đợi thêm một thời gian, có lẽ có thể đạt đến độ cao của nó.
Thậm chí vượt qua nó!
Nghĩ đến khả năng này, sát ý trong lòng nó không khỏi càng phun trào.
Trước kia, nó chỉ xếp Vương Đằng vào hàng thiên kiêu của Nhân loại, cho nên cần phải giết chết, nhưng hiện tại nó cảm thấy…
Tên này không trừ, ắt là hoạ lớn!
Mức độ coi trọng của nó đối với Vương Đằng lại lên cao lần nữa.
...
Bát Tí Ma tướng bị Vương Đằng làm thương nặng, sức sống vẫn ương ngạnh như cũ. Nó biết với vết thương của mình, nó không thể là đối thủ của Vương Đằng, cho nên cũng không định tiếp tục chiến đấu. Nó nhịn cơn đau kịch liệt, lùi về phía sau, muốn xông về khe hở không gian, chạy trốn khỏi thế giới này.
Nhân loại có câu một nói rất hay, giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt!
Trở về ỉu xìu thế này, tuy rằng sẽ không có kết cục gì tốt, nhưng dù sao cũng tốt hơn là chết.
Chỉ cần không chết, nhất định sẽ có cơ hội đòi lại món nợ ngày hôm nay!
Vương Đằng thấy nó lại không chết, còn không hề do dự từ bỏ tôn nghiêm vủa cấp Chiến Tướng, chọn lựa bỏ trốn, mi tâm không khỏi nhíu lại.
Hắn quét mắt qua, việc bố trí của đám phù văn đại sư Goring đã đến hồi kết, bây giờ nếu hắn rời khỏi cột thu lôi dưới chân, thì thật là không khôn ngoan.
Nhưng cứ tha cho Bát Tí Ma tướng rời đi như thế, hắn ít nhiều cũng có đôi chút không cam tâm.
Những suy nghĩ này chỉ loé qua trong tâm trí hắn, tinh quang lấp lánh trong mắt Vương Đằng, hắn đột nhiêm chém ra Ma Khuyết trong tay.
Ánh sáng trắng lạnh thấu xương bộc phát từ trên Ma Khuyết, nhưng vừa chém ra, nó đã biến mất trong không gian trước mặt.
Chuông cảnh báo kêu lên trong lòng Bát Tí Ma tướng, nó cảm thấy tim đập thình thịch, quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy đòn tấn công của Vương Đằng biến mất trong không gian.
Ngay sau đó, nó phát hiện hư không trước mặt bắt đầu chấn động, một ánh kiếm trắng xoá lạnh lẽo thấu xương bỗng xuất hiện.
Sắc mặt nó kinh hãi, nguyên lực Hắc Ám sót lại trong cơ thể tuôn trào ra.
Ầm!
Ánh kiếm lạnh lẽo chém lên trên thân Bát Tí Ma tướng, sau đó xuyên qua cơ thể nó, rơi xuống dãy núi xa xa.
Ầm đùng!
Một tiếng vang cực lớn truyền đến, như có ngọn núi lớn sụp đổ ở dãy núi bên kia.
Đôi mắt Bát Tí Ma tướng trợn tròn, một dòng máu tươi xuất hiện trên trán nó, chảy dọc theo sống mũi, miệng, cổ của nó... lan tràn xuống dưới.
Nó nhận ra một kiếm vừa rồi!
Không khác gì chiến kĩ mà tên võ giả nhân loại cấp Chiến Tướng bị hắn ép đến mức tự bạo trước kia đã thi triển ra.
Thất Tinh Li Thuỷ kiếm quyết!!
Vương Đằng dùng một kiếm này, phối hợp thiên phú không gian, đánh chết Bát Tý ma tướng đang muốn bỏ trốn.
Trên bầu trời, cơ thể Bát Tí Ma tướng chia làm hai nửa, không còn sức lực mà rơi xuống mặt đất.
Thời khắc tử vong, nỗi uất ức và không cam lòng vô cùng mãnh liệt hiện ra trong lòng nó.
Nó thực sự đã chết trong tay nhân loại cấp Chiến Binh này!
Chết dưới binh khí của chính nó!
Chết dưới chiến kỹ của người đã bị hắn giết chết!
Tất cả những điều này đều đang âm thầm trào phúng nó.
Thiên địa tuần hoàn!
Bát Tí Ma tướng, chết!
Hắc Yểm Ma Quân đã bỏ mặc phía bên này, thế tấn công đánh về phía đám người Đàm Đài Tuyền càng thêm mãnh liệt.
Trận chiến này cũng nên kết thúc rồi!
Đám võ giả nhân loại cấp Chiến Tướng trước mặt đã không thể chống đỡ được bao lâu nữa, chỉ cần giết bọn họ, những nhân loại khác không có gì đáng ngại.
Cho dù là tên tiểu tử nhân loại kia, trước khi hắn chưa trưởng thành, cũng có thể tuỳ ý bóp chết!
Đám người Đàm Đài Tuyền cũng không có tâm trạng quan tâm bên phía Vương Đằng. Thời gian qua đi, áp lực của bọn họ càng ngày càng lớn, nếu không chuyên tâm ứng phó, e rằng kết cục của bọn họ cũng là bị đánh chết.
Nếu mười mấy cấp Chiến Tướng như bọn họ bỏ mình ở nơi này, thì thực sự chính là đả kích thảm khốc đối với nhân loại.
...
Quét niệm lực tinh thần, Vương Đằng thu lượm số bong bóng thuộc tính rơi ra sau khi Bát Tí Ma tướng chết.
“Tinh thần Linh cảnh x360”
“Ngộ tính Linh cảnh x330”
“Thiên phú Hắc Ám cao cấp x415”
“Nguyên lực Hắc Ám x1350”
“Bát Cực Ma Công x600”
“Bát Tí Ma Thể x30”
...
Số bong bóng thuộc tính này dung nhập vào thân thể của Vương Đằng, khiến cơ thể hắn chấn động, biến hoá long trời lở đất phát sinh trong thân thể.
Đầu tiên là tâm trí, sau khi dung nhập 360 điểm tinh thần Linh cảnh, thuộc tính tinh thần của Vương Đằng đã đột phá vào thời khắc này!
Tinh thần: 2/3000 (Hoàng cảnh)
Tinh thần Hoàng cảnh!!!
Cảnh giới ở trên tinh thần Vương cảnh!
Thời khắc này, trên chiến trường này, tinh thần của Vương Đằng đã bước vào trong cảnh giới cực kỳ cao thâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận