Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1354: Ngại quá, ta nằm không cũng thắng! (2)

“Được, vậy đa tạ các hạ Vương Đằng.” Vị nữ Vực Chủ kia mừng rỡ nói.
Nàng đã chuẩn bị sẵn Vương Đằng sẽ tăng giá, không ngờ Vương Đằng lại hào phóng như thế, không mặc cả đã trực tiếp bán cho nàng.
“Các hạ Vương Đằng, ta tên Từ Lan Nguyên, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi.” Nữ Vực Chủ chủ động nói.
Nàng đương nhiên nhìn ra Vương Đằng chỉ là võ giả cấp Hành Tinh, nhưng bên cạnh Vương Đằng còn có An Lan.
Cùng là cường giả cấp Vực Chủ, cho dù không thể hoàn toàn nhìn thấu độ nông sâu của An Lan, ít nhất vẫn có thể cảm ứng được hắn là cường giả cấp Vực Chủ.
Mà quan hệ giữa An Lan và Vương Đằng hơi kì quái, vừa không giống trưởng bối, lại không giống kiểu tồn tại như hộ vệ, mà như tồn tại một loại quan hệ hợp tác nào đó.
Hơn nữa, quan hệ đó mơ hồ do Vương Đằng làm chủ.
Một cường giả cấp Vực Chủ xem một võ giả cấp Hành Tinh là chủ, nói ra người khác có thể đều không tin, nhưng sự thực là như thế.
Cho nên, nàng cảm thấy Vương Đằng chắc chắn không đơn giản, đáng để nàng hạ thấp thân phận kết giao bạn bè.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mấy vị cường giả cấp Vực Chủ khác lại cực kì khách sáo với Vương Đằng.
Vương Đằng đương nhiên sẽ không từ chối, gật đầu rồi trao đổi phương thức liên lạc với nàng.
Sau đó đối phương bỏ ra tám tỉ đồng Đại Càn, mua đi nguyên thạch cấp bảy.
“Mấy vị, đồng ý cược thua phải chịu, tám tỉ, thanh toán đi.” Vương Đằng đưa mắt tiễn Từ Lan Nguyên rời đi, rồi mới nhìn về phía đám người Adris, nhàn nhạt nói.
“Tám tỉ, tám tỉ.” An Lan nhìn thấy số nguyên thạch cấp bảy kia bán được tám tỉ, nhất thời lấy lại sự tự tin, vui vui vẻ vẻ nói.
Ánh mắt Adris hung hăng trừng Vương Đằng và An Lan, hắn lạnh giọng nói: “Đưa số tài khoản cho ta, ta chuyển cho ngươi.”
Vương Đằng báo số tài khoản, tám tỉ của đối phương nhanh chóng được chuyển qua.
Lập tức có thu nhập mười sáu tỉ, thật tuyệt vời!
“Không hổ là gia tộc Pylax, thật là giàu có, muốn chơi thêm mấy ván nữa không?” Vương Đằng nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, lập tức lại tìm về cảm giác ưu việt của người giàu có. Hắn cười híp mắt hỏi.
“Đúng vậy, chơi thêm mấy ván đi, đây mới là bắt đầu thôi.” An Lan vừa nếm được ngon ngọt, ở bên cạnh nói.
Adris tức giận dâng trào, hận không thể lập tức giết chết Vương Đằng và An Lan ngay tại chỗ.
“Chẳng qua chỉ là ngươi may mắn mà thôi, đắc ý cái gì?” Tầm quặng sư Trần Sổ nhìn chằm chằm Vương Đằng, cắn răng nói.
“Vậy thì sao, không phải vậy thì sao, dù sao ta đã thắng rồi.” Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Ngươi!” Trần Sổ bất cam đầy mặt.
“Ngại quá, ta đúng là nằm không cũng thắng.” Vương Đằng bình tĩnh nói: “Các ngươi không có cơ hội.”
“Ngươi quá kiêu ngạo rồi, chỉ dựa vào vận may thắng ta một lần mà thôi.” Adris tức giận nói.
“Vậy thì chơi thêm một ván nữa đi, ta cho ngươi cơ hội.” Vương Đằng lộ ra đuôi sói, nói.
“Trần Sổ, ngươi đi chọn thêm một khối đi.” Adris lạnh lùng nhìn tầm quặng sư Trần Sổ, lạnh giọng nói.
Cả người tầm quặng sư Trần Sổ run lên. Hắn nhìn ra được ẩn ý của Adris, nếu lần này tiếp tục thua, thì hắn xong đời rồi.
Với gia tộc Pylax, một tầm quặng sư cao cấp chẳng là gì cả.
Gia tộc Pylax có cách khiến một tầm quặng sư cao cấp biến mất không chút tăm hơi.
Ánh mắt tầm quặng sư Trần Sổ lóe qua vẻ bất kham. Hắn cắn răng, xoay người đi tìm kiếm khoáng thạch, hắn thầm thề, lần này nhất định phải giẫm chết Vương Đằng.
Vương Đằng không vội chút nào, tiếp tục ngồi tại chỗ uống trà.
“Vương Đằng, chúng ta chọn khối nào đây?” An Lan vội vàng hỏi.
“Không gấp, đợi bọn họ chọn xong trước rồi nói sau, chúng ta tùy tiện chọn một khối là được rồi.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Lại tùy tiện chọn.” An Lan bất đắc dĩ nói.
“Nếu không thì chọn thế nào?” Vương Đằng hỏi ngược lại.
“Không sai, ngươi thích chọn thế nào thì chọn thế này, dù sao có thể thắng là được.” An Lan cười hi hi nói.
Lần này, qua tròn nửa tiếng đồng hồ, tầm quặng sư Trần Sổ mới quay lại, gương mặt mang vẻ mừng rỡ, thần thần bí bí truyền âm nói mấy câu gì đó với Adris.
“Thật sao?” Adris cũng mừng rỡ.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy khoáng thạch như vậy, chắc chắn không sai.” Trần Sổ bảo đảm thề son sắt nói.
“Được, chỉ cần lần này có thể giẫm chết Vương Đằng, ta không những không truy cứu trách nhiệm của ngươi lúc nãy, ngược lại sẽ khen thưởng ngươi.” Adris nói.
“Ngươi yên tâm, ta nắm chắc.” Trần Sổ nặng nề gật đầu.
“Các ngươi chọn xong rồi sao?” Vương Đằng hỏi.
“Không sai.” Trần Sổ bảo người chuyển đến một khối khoáng thạch kích thước không vượt quá trái dưa hấu, vỗ vỗ nói: “Chúng ta đã chọn khối này.”
“Nhỏ vậy!” An Lan kinh ngạc.
Có lúc không phải càng lớn càng tốt, có vài khoáng thạch tuy nhỏ, nhưng bên trong lại chứa đựng báu vật, giá trị không thể ước lượng.
Khoáng thạch có quy cách nhỏ như vậy, tính cá cược càng lớn.
Đối phương biết chọn khoáng thạch nhỏ như vậy, hoặc là được ăn cả ngã về không, hoặc đã rất nắm chắc.
Mà nhìn phản ứng của bọn họ, khả năng sau là rất lớn.
Tận sâu trong đáy mắt Vương Đằng vụt qua tia kì lạ, thoáng nhìn khoáng thạch kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Đây là…”
Để phòng tránh bản thân nhìn lầm, Vương Đằng lại nhìn tỉ mỉ một lần nữa.
Sau đó mi tâm hắn nhíu chặt.
Bên trong khối khoáng thạch này lại có một gốc linh dược!!!
Thân là một tầm quặng sư, hơn nữa còn là cấp bậc Đại Sư, trong tâm trí Vương Đằng đương nhiên có tư liệu liên quan.
Nghe nói trong các loại khoáng thạch sẽ tồn tại một vài loại linh vật. Những linh vật này, vì các loại cơ duyên hảo hợp bị phong bế tồn tại trong khoáng thạch, có vật chết, cũng có vật sống, ví dụ linh thảo, linh trùng linh thú, hoặc các loại xương cốt của cổ thú, thậm chí là nhãn cầu,… vân vân. Bọn nó ở trong khoáng thạch, trải qua vô số năm tháng, hấp tụ tinh hoa quý báu, cuối cùng biến thành kì vật, được đào lên ở thời đại này, có được hiệu dụng không thể tưởng tượng, thậm chí được xưng là kho báu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận