Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 938: Có phải lần sau nên đột phá bề mặt trái đất không

“Hây, tên nhóc này còn cãi lại ta rồi.” Tổng đốc Giang cạn lời, nói.
“Vương Đằng, chiến cơ Phượng Vương này là của ngươi sao?” Lúc này, tổng quán chủ của võ quán Cực Tinh Diệp Cực Tinh không nhịn được chen vào hỏi.
“Đúng vậy, vừa đến tay.” Vương Đằng gật đầu.
Tuy Đám người Diệp Cực Tinh và Tổng đốc Giang như đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc này nghe thấy hắn chính miệng thừa nhận vẫn là ngạc nhiên không nhẹ.
“Chiến cơ Phượng Vương này là chiến cơ phù văn đời mới nhất, cho dù là hệ thống thông minh hay trang bị vũ khí, thì đều tiên tiến nhất. Ngay cả một thượng tướng bình thường cũng chưa chắc đã có thể điều động, mà ngươi lại có một chiếc.” Tổng đốc Giang hít sâu, nói.
Nghe vậy, người Vương gia càng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ biết chiến cơ này rất ghê gớm, nhưng lại không ngờ còn có tên tuổi lớn như vậy, bọn họ vẫn là đã đánh giá thấp lai lịch và giá trị của chiến cơ này.
Có vẻ như công lao lần này của Vương Đằng không đơn giản như hắn nói.
Diệp Cực Tinh vuốt ve thân máy bay chiến kỹ nhẵn bóng, trong mắt hiện ra vẻ ngưỡng mộ. “Ta đã muốn có một chiếc để lái lâu rồi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có cơ hội, không ngờ ngươi đã có trước.”
“He he, lão Diệp, đây là bảo bối của quân đội, ngươi đừng mơ nữa.” Tổng đốc Giang dường như biết nội tình, cười trên nỗi đau của người khác, nói.
Diệp Cực Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, rất thương tiếc.
“Nghe nói trong hội giao lưu lần này ngươi dùng sức một người áp đảo thiên tài võ giả của các nước trên thế giới, chẳng trách quân đội sẵn lòng tặng thứ bảo bối như vậy cho ngươi.” Tổng đốc Giang cảm thán nói.
Một người áp đảo thiên tài võ giả của các nước trên thế giới!
Nghe vậy cả mặt mọi người đều chấn động nhìn Vương Đằng.
Người Vương gia đều ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi, lúc trước Vương Đằng không phải nói như vậy.
Đánh bại mấy thiên tài võ giả cái mẹ gì?
Người đây là diệt hết tất cả thiên tài võ giả nhà người ta rồi!
Sắc mặt đám người ông cụ Vương, Vương Thịnh Quốc kỳ dị, sao bọn họ không phát hiện Vương Đằng khiêm tốn như vậy nhỉ?
Vương Đằng hơi xấu hổ sờ mũi. Đây không phải sợ dọa bọn họ à? Nếu không chuyện tốt này, hắn cần gì phải giấu đầu giấu đuôi.
Nhưng không ngờ vừa nói bừa chưa được bao lâu đã bị Tổng đốc Giang phá hỏng rồi.
Lần này không chỉ người Vương gia, Lâm Sơ Hàm bên cạnh cũng chấn động trong lòng, đôi mắt đẹp nhìn Vương Đằng không chớp.
Tên này quái dị quá rồi đấy!
Thiên tài võ giả toàn thế giới đều không phải đối thủ của hắn.
Vừa chớp mắt, hắn đã đánh ra nước ngoài rồi, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí Lâm Sơ Hàm còn nghĩ lần chớp mắt sau có phải Vương Đằng sẽ đánh ra ngoài Địa tinh rồi không.
Tốc độ thăng cấp của tên này đúng là như tên lửa vậy, lần sau không chừng thật sự đã đột phá bề mặt trái đất rồi.
Sau lưng mọi người, một cặp mắt cũng đang nhìn Vương Đằng, sâu trong đáy mắt lóe qua tia sáng khác thường.
Người đàn ông mạnh mẽ như vậy, đi đến đâu cũng là một vật phát sáng khổng lồ, ai có thể chống đỡ được?
Vương Đằng không ngờ tin tức của hội giao lưu lại truyền ra nhanh như thế, ngay cả phía Đông Hải cũng biết.
Nom vẻ mặt chấn động của mọi người, hắn cười khì nói: “Thật ra không khoa trương đến vậy đâu, hội giao lưu thôi mà, mọi người giao lưu trong hòa bình, không đến mức bem nhau tới chết.”
Mấy người Tổng đốc Giang và Diệp Cực Tinh không khỏi câm nín liếc nhìn Vương Đằng.
Giao lưu trong hòa bình?
Câu này chỉ lừa được người thường thôi, chứ họ thì không biết chắc?
Thiên tài các nước tranh tài, ganh đua nhau, không cần nghĩ cũng biết hội giao lưu sẽ vô cùng ác liệt.
Nhưng thấy Vương Đằng không muốn nhiều lời nên họ cũng không bóc mẽ hắn.
“Lần này về Đông Hải có dự tính gì không? Nếu không thì đến chỗ ta nhận một chức vụ đi.” Tổng đốc Giang suy nghĩ một lúc rồi nói.
Đây là một lời mời chào, hiện giờ Vương Đằng đã có thực lực siêu phàm, đương nhiên hắn cũng muốn mượn sức.
Tuy Vương Đằng chịu sự quản lý của hệ thống quân sự, nhưng nếu nhận một chức vụ thanh nhàn ở trong chính phủ thì cũng không tính là vượt quá.
Ánh mắt của ông cụ Vương và Vương Thịnh Quốc đều sáng bừng lên.
Đây là một chuyện tốt!
Nhiều thân phận, nhiều con đường.
Trong thâm tâm họ không khỏi xúc động, đến Tổng đốc Giang cũng muốn mượn sức Vương Đằng, đây là điều mà trước đây họ không dám mơ tưởng.
“Không được rồi!” Nhưng bất ngờ là Vương Đằng lại lắc đầu từ chối.
Mọi người trong Vương gia không khỏi ngạc nhiên.
Cơ hội trời cho như vậy mà tại sao lại từ chối?
“Đừng vội từ chối, chỉ là đảm nhiệm một chức vụ ở phủ Tổng đốc thôi, bình thường ngươi không phải làm gì cả, thi thoảng cần đến cấp Chiến Tướng của ngươi đứng ra trấn giữ hiện trường trong một vài tình huống đặc thù thôi, dù sao cấp Chiến Tướng của Đông Hải chúng ta cũng chẳng có mấy người.” Tổng đốc Giang giải thích: “Hơn nữa, sau khi ngươi nhận chức sẽ có rất nhiều lợi thế, có trợ cấp phúc lợi hàng tháng, chỉ cần cống hiến một chút là mỗi tháng lĩnh hơn 500 điểm rồi…”
“Tổng đốc Giang, ta xin nhận ý tốt của ngươi, nhưng thực sự ta không bớt thời gian ra được.” Vương Đằng cười khổ nói: “Lần trở về này, ta sẽ phải đến dị giới ngay để đảm nhận việc phụ trách quân đoàn Hắc Tước, thật sự không còn hơi sức đâu để làm nữa.”
“Phụ trách quân đoàn Hắc Tước!!!”
Tổng đốc Giang trợn tròn mắt.
Diệp Cực Tinh vốn đang ngắm nghía chiến cơ Phượng Vương ở bên kia nghe thấy thế cũng nhảy phắt lại đây.
“Ngươi nói gì, ngươi phụ trách quân đoàn Hắc Tước á?” Hắn khó tin hỏi lại.
“À thì... quyết định bổ nhiệm vừa mới được ban hành.” Vương Đằng bị hắn làm cho giật bắn.
Không phải là một quân chủ thôi sao, mệt chết đi sống lại, đã nai lưng còn dễ mất lòng, có cần khoa trương như vậy không?
Mọi người thấy vẻ chán ghét của hắn thì chả nói nên lời.
Đường đường quân chủ của quân đoàn Hắc Tước, theo chức vị thì không thấp hơn Tổng đốc, nhưng nắm giữ binh lực thì còn trên cả Tổng đốc, vậy mà vẫn bị thằng nhãi này ghét bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận