Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 689: Bị loài Hắc Ám vây quanh thì làm sao bây giờ? Đang online, rất cấp bách!

Ba người rời khỏi quán rượu, một lần nữa Vương Đằng hóa thành dáng vẻ của Tử Tước Snow, cùng với hai người Rodney đi về phía phủ Thành chủ của thành phố Hắc Nha.
Phủ Thành chủ là một tòa lâu đài kiến trúc cổ điển, đất đai vô cùng rộng lớn. Mặc dù là ban ngày, nhưng lại có loại cảm giác âm khí dày đặc.
Đang đi, bỗng nhiên Tử Dạ dừng bước.
“Sao thế?” Vương Đằng hỏi.
Tử Dạ lôi kéo ống tay áo của Vương Đằng, chỉ vào trên vách đá bên ngoài tòa thành. Nơi đó dán một tờ thông báo, hiện tại đang có không ít người ở đó xem.
Mặt Vương Đằng đầy sự ngờ vực, cùng bọn hắn đi tới, sử dụng kình lực ngầm gạt đám người ra.
Những loài Hắc Ám kia cảm giác được thực lực mạnh mẽ của hắn, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tránh ra tạo thành một con đường.
Lúc Vương Đằng thấy nội dung tờ thông báo, ngay lập tức khuôn mặt đen lại.
“Móe, nữ ma đầu Hắc Yểm Ma Quân kia đúng là âm hồn bất tán.” Trong lòng Vương Đằng không khỏi thầm mắng một câu.
Thì ra lần này ra tờ thông báo chính là để truy nã Vương Đằng, phía trên có bức vẽ của hắn, cùng với mấy câu miêu tả giới thiệu.
Hơn nữa thông báo này đã truyền tới khắp nơi trong thành, nói cách khác, bây giờ gần như tất cả loài Hắc Ám đều biết có một người trà trộn vào trong thế giới của bọn chúng.
Tên tờ thông báo còn nói, tìm được Vương Đằng sẽ được Hắc Yểm Ma Quân ban thưởng, cho dù là địa vị hay tài phú, đều dễ như trở bàn tay.
Nhìn nội dung trên tờ thông báo, mặt Vương Đằng càng ngày càng đen.
Con mẹ nó đủ chưa hả, như thế này là muốn ép hắn hết đường đây mà!
Loài Hắc Ám xung quanh cực kỳ hưng phấn, không khỏi bàn tán.
“Thậm chí có loài người trà trộn vào thế giới của chúng ta!”
“Ha ha ha, chỉ cần bắt được tên loài người kia là có thể được Ma Quân đại nhân ban thưởng.”
“Đây là Ma Quân đại nhân ban thưởng đó, nếu ta được thưởng, nhất định có thể trở thành cường giả.”
“Hừ, muốn nhận được ban thưởng, chờ ngươi tìm được tên loài người kia trước rồi hãy nói.”
..
Trong ánh mắt của tất cả loài Hắc Ám đều lộ ra vẻ tham lam, ánh mắt đỏ lên, ngay sau đó giải tán ngay lập tức, tất nhiên là quyết định đi tìm kiếm tung tích của Vương Đằng.
Chỉ là nếu như đám bọn hắn biết, tên loài người trong tờ thông báo kia giờ phút này đang đứng ngay bên cạnh bọn hắn, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Bóng đen dưới ánh đèn!
Chẳng ai ngờ rằng, Vương Đằng cứ đi tới thành phố Hắc Nha lộ liễu như vậy.
Vương Đằng nhìn loài Hắc Ám rơi vào điên cuồng, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Chết tiệt, những loài Hắc Ám này đúng là điên rồi!
Ánh mắt của bọn chúng giống như là kẻ lang thang đã lâu rất đói bụng đột nhiên thấy một miếng thịt béo, thèm thuồng tới cực điểm.
Vương Đằng không nhịn được rùng mình một cái.
Bị loài Hắc Ám vây quanh thì làm sao bây giờ? Đang online, rất cấp bách đấy!
Hắn khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình giống như một chú cừu nhỏ rơi rơi vào giữa bầy sói, rất nhanh sẽ bị cắn xé hết.
Đáng sợ!
“Đại nhân, ngài sao vậy?” Rodney cẩn thận hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ là ta mặc niệm thay cho tên loài người kia một chút, rơi vào trong thế giới Hắc Ám này, thật là một bi kịch.” Vương Đằng thở dài, dáng vẻ như gặp ngày tận thế nói.
“Còn không phải sao, Hắc Yểm Ma Quân tự mình hạ lệnh, tên loài người kia chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.” Rodney lắc đầu nói.
“Khụ khụ.” Vương Đằng vội ho một tiếng, ánh mắt hơi nguy hiểm liếc hắn một cái: “Rodney, nói chuyện phải chú ý dùng từ!”
“...” Rodney cảm thấy một luồng ác ý thổi tới người, không khỏi run sợ toàn thân, vẻ mặt mơ hồ.
Hắn đã nói gì?
Tại sao Tử Vương đại nhân lại nhìn hắn như vậy??
“Đại nhân, ta nói sai chỗ nào sao?” Rodney cẩn thận hỏi.
“Rodney à, ngươi xem loài Hỗn Huyết chúng ta có phải rất giống với loài người kia không? Ở thế giới Hắc Ám, thân bất do kỷ, vô cùng đáng buồn.” Vương Đằng nói.
“Đại nhân nói đúng.” Rodney gật đầu, nhưng trên đầu vẫn đầy hỏi chấm hỏi.
Chuyện này có liên quan gì sao?
“Thế nên, không cần nói lời nói cái gì mà lành ít dữ nhiều làm gì. Chúng ta cần chúc phúc hắn sớm ngày trốn thoát.” Vương Đằng nói lời nói thấm thía.
“Đại nhân… nói rất đúng.” Rodney hơi sửng sốt, sắc mặt kỳ quái. Điểm chú ý của đại nhân thật là xảo quyệt, có điều hắn vẫn vội vàng gật đầu phụ họa, cũng nói lời biết lắng nghe: “Tên loài người kia chắc chắn có thể gặp được đường sống trong cõi chết, bình yên thoát thân.”
Vương Đằng hài lòng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Trẻ con dễ dạy!
Ở bên cạnh, Tử Dạ nhìn Vương Đằng kỳ quái. Tại nơi này chỉ nàng đã nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Vương Đằng, chỉ là nhóc con này rất nhanh trí, mới vừa phát hiện thấy bức vẽ Vương Đằng trên tờ thông báo, không lên tiếng, chỉ làm cho hắn thấy được.
Vương Đằng trừng hai mắt với nàng, nói: “Đi thôi, đi phủ Thành chủ chào hỏi một chút.”
Vừa nói, hắn vừa dẫn hai người đi tới cửa lớn của phủ Thành chủ.
Trước khi đến, Rodney giới thiệu qua với hắn, thành phố Hắc Nha chính là một Thánh thành!
Cái gọi là Thánh thành chính là thành trì khổng lồ có ba vị cường giả cấp Chiến Tướng trấn thủ, vô số thành phố và thị trấn xây nương tựa quanh bốn phía Thánh thành, tạo thành từng mảnh khu vực.
Mỗi một Thánh thành cũng không phải do cùng một loài Hắc Ám nắm giữ. Thành phố Hắc Nha trước mắt này do thị tộc Gangrel là một trong mười ba thị tộc của Huyết tộc nắm trong tay.
Thị tộc Gangrel là một trong những Huyết tộc cực kỳ cổ xưa, lâu đời truyền thừa, sau lưng có hình bóng của mấy vị lão quái vật cấp Thủy Tổ.
Chỉ là sự tồn tại như vậy rất ít xuất hiện trên thế gian, phần lớn thời gian của bọn họ là ngủ say, khi đến thời điểm chủng tộc diệt vong mới có thể thức tỉnh.
Dĩ nhiên đây là theo lời nói của Rodney, còn cụ thể như thế nào cũng chưa biết được.
Vương Đằng hoài nghi sâu sắc những Huyết tộc cấp Thủy Tổ này, chỉ sợ đã vượt qua khỏi phạm vi cấp Chiến Tướng, thực lực kinh khủng vô cùng.
Nhưng mà hắn không có bằng chứng!
Mà hiện tại người mạnh nhất của loài người e là mới chỉ ở cấp Chiến Tướng thượng vị thập tam tinh, không biết có người nào bước chân vào con đường mạnh hơn chưa?
Hắn vừa nghĩ vừa đi đến cửa lớn của phủ Thành chủ.
“Các ngươi là ai?” Huyết tộc canh gác cửa lớn quát lên.
“Phiền ngươi thông báo một tiếng, Tử Tước Snow của trấn Hôi Thạch đến đây chào hỏi thành chủ đại nhân.” Vương Đằng lộ ra chứng minh thân phận, đó là một huy hiệu đại diện cho tước vị Tử Tước.
“Chờ đã.” Tên gác cửa xoay người vào phủ Thành chủ.
Không bao lâu sau, tên gác cửa mở cửa lớn ra, dẫn ba người Vương Đằng đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận