Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 465: Viên gạch lại xuất thế (2)

“Không cần thiết.” Vương Đằng tùy tiện nói.
“Ngươi quá ngạo mạn rồi.” Ánh mắt Phí Ninh lập tức tập trung lại, nét mặt lộ ra tia tức giận cuối cùng cũng không nói lời thừa thãi nữa, sải bước lên phía trước.
“Ra đao đi, ngươi chỉ có cơ hội ra một đao.” Vương Đằng không hề sợ hãi, thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra khán giả bên trong phòng trực tiếp của tham tướng Bạch đều bùng nổ.
“Vương Đằng này quá ngạo mạn.”
“Má nó kiêu ngạo như vậy!”
“Sao ta cảm thấy Vương Đằng này hơi thiếu đánh vậy.”
“Ai, có vẻ Vương Đằng đẹp trai hơn Cơ Tu Minh một chút nha!”
“Lầu trên, nguyên tắc của ngươi bị chó ăn rồi à, vừa nãy còn nói là fan của Cơ Tư Minh…”
...
“Lâu lắm rồi ta đã không gặp người không biết gì như ngươi.” Khóe miệng Phí Ninh nhếch lên khinh thường, không hề xuất đao, mà chỉ từng bước đi đến chỗ Vương Đằng dường như muốn dọa lui Vương Đằng, không đánh mà khuất phục được binh lính.
Đây là trận đầu tiên của hắn, hắn tự biết xếp hạng của mình không bằng những người trước, cho nên mới nghĩ phải thắng hay một chút, từ đó lọt vào tầm mắt của những nhà đầu tư lớn, nói không chừng sau khi tốt nghiệp có thể được ký kết hợp đồng với số tiền lớn, vậy thì quá hoàn hảo.
“Tên này muốn làm gì?” Vương Đằng có hơi buồn bực.
Trong đầu tên Phí Ninh này dường như có mấy thứ không tốt lành gì bảo hắn xuất đao hắn lại không xuất, đây là tìm đường chết sao?
Tiến gần, càng gần hơn, khoảng cách gần như vậy…
Khóe miệng của Vương Đằng không khỏi lộ ra tia nguy hiểm.
Không biết từ lúc nào một viên gạch đã xuất hiện trong tay của hắn, sau đó đập mạnh xuống.
“Muốn đánh lén!” Phí Ninh thấy Vương Đằng ra tay cũng không để trong lòng, có chút khinh thường. Giao đấu chính diện thế này, đánh lén có tác dụng gì?
Nhưng mà một giây sau, hắn lại kinh ngạc không thôi.
Bởi vì chỉ trong nháy mắt vật thể bay đó đã đến ngay trước mặt hắn.
“Không tránh được!” Con ngươi Phí Ninh lập tức thu lại phát hiện phản ứng của bản thân lại không theo kịp tốc độ của đối phương, trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Bịch!
Âm thanh trầm đục.
Vật thể đó đập thẳng vào đầu Phí Ninh.
“Sao lại nhanh như vậy!” Đôi mắt Ninh Phí trợn trắng, suy nghĩ này xẹt qua trong lòng rồi mất đi ý thức hoàn toàn, ngã cái rầm xuống đất.
Yên tĩnh!
Cả hiện trường là một mãnh yên tĩnh!
Ngay cả bình luận viên cũng bị tình huống này thu hút sự chú ý, lớn tiếng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Võ đài số sáu mươi sáu, trận đấu giữa bạn học Vương Đằng và bạn học Phí Ninh, chỉ một đòn bạn học Phí Ninh đã ngã xuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cùng với tiếng phát thanh truyền ra, ánh mắt của khán giả cũng bị thu hút qua đó.
Trong khu trực tiếp của tham tướng Bạch yên lặng một lúc, sau đó một lượng lớn đạn mạc điên cuồng chạy qua.
“Bà mẹ nó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lại chỉ trong một đòn mà Phí Ninh đã ngã xuống, Phí Ninh này không phải là loại phế đấy chứ?”
“Đùa hả, hạng bảy Đại học Kim Lân chỉ có trình độ thế này thôi à?”
“Ha ha, một trăm tệ của ông đây tăng gấp đôi rồi!”
“Đỉnh quá, một trăm tệ của lầu trên kiếm được bao nhiêu?”
...
Màn hình điện tử ở long sào lúc này chiếu tình hình trận đấu của Vương Đằng.
“Để bọn ta chiếu chậm lại lần nữa, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Màn hình vừa chiếu ra, tốc độ chậm hơn rất nhiều lúc này mới xem rõ...
Một viên gạch dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời ánh lên màu vàng kim rực rỡ, sau đó đập thẳng vào đầu Phí Ninh.
Trong màn hình điện tử, mọi người nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Không có gì mờ ám, không có chiêu trò gì, chỉ có một cục gạch vàng rực!
Vương Đằng rút ra một cục gạch, sau đó Phí Ninh ngã xuống.
Sự việc chỉ đơn giản như vậy!
Nhưng tại sao lại khiến người ta cảm thấy không chân thật như vậy, đây thật sự là cuộc thi Võ đạo lớn nhất cả nước, mà không phải là đánh nhau ngoài đường sao?
Không hề có tính thưởng thức chút nào!
Quá qua loa rồi!
Lẽ nào không nên đánh ba trăm hiệp, sau đó một bên trong đó không chống đỡ nổi mà ngã xuống, cuối cùng mới phân thắng bại?
Như này thì bảo người ta phải xem thế nào.
Mọi người nhìn cục gạch trên mặt đất, vẻ mặt kì quái, có chút dở khóc dở cười.
Bình luận viên Trương Tuấn và Tô Hiểu nhìn nhau, cơ mặt hai người đều hơi co rút, sau đó mới mở miệng nói: “Khụ khụ, cuộc thi này thật sự là… trước giờ chưa từng có!”
Lấy vốn từ ngữ tích luỹ của bình luận viên, lúc này cũng không nhịn được mà dừng lại hai giây, mới tìm ra được từ ngữ để miêu tả.
Mọi người lắc đầu bật cười, đây không phải là điều trước giờ chưa từng có sao?
Tham tướng Bạch lúc này cực kì kích động, hướng về phía phòng phát sóng nói lớn: “Mọi người nhìn thấy chưa, mọi người nhìn thấy chưa? Vương Đằng thắng rồi, thắng không chút lo lắng, một chiến thắng mà từ trước đến nay chưa từng có, ta biết ngay là Vương Đằng sẽ bùng nổ mà, các ngươi bây giờ nên tin rồi chứ, nghe theo streamer sẽ không sai…”
Khán giả trong phòng livestream xem được một trận đấu khá thú vị, từ lâu đã quên đi cảm giác không vui lúc trước, lúc này từng làn đạn mạc lướt qua, bầu không khí khá là vui vẻ.
“Ha ha ha, lão Bạch coi như ngươi may mắn, nhặt được một tin hot rồi!” “Streamer hâm hấp này thật may mắn!”
“Trận đấu này ngắn thì ngắn thật, nhưng có vẻ như rất thú vị.”
“Chết tiệt, vẫn còn có người dùng cục gạch để làm vũ khí sao, hèn chi đến cả bình luận viên cũng nói rằng điều này trước giờ chưa từng có, Vương Đằng này đúng là có hơi thâm độc!”
“Bắt tận tay rồi nhé cái đồ nham hiểm!”
“Bắt tận tay rồi nhé cái đồ nham hiểm!”
“Bắt tận tay rồi nhé cái đồ nham hiểm!”

Bản chất con người chính là máy lặp lại!
Trong nháy mắt toàn bộ đạn mạc đều chung một câu, cuồn cuộn không ngừng, triệt để spam.
Tham tướng Bạch nhìn thấy kết quả này, trong lòng vui vẻ.
Mặc dù hắn cũng cảm thấy Vương Đằng có hơi nham hiểm, nhưng mà ai lại quan tâm cái này chứ, dù sao thì hôm nay hắn cũng bùng nổ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận