Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 684: Rung rinh!

Toàn thân hắn biến về hình dáng nhân loại.
Nhưng đây không phải chân dung của hắn, mà là một dáng vẻ khác, với lại tai cũng trở nên hơi nhọn, gần giống với dáng vẻ của mấy loài Hỗn Huyết này.
Tử Dạ thấy dáng vẻ xa lạ của hắn, vẻ mơ hồ thoáng qua trong mắt, không biết hắn muốn làm gì.
Vương Đằng đưa mắt ra hiệu với nàng, cũng không cần biết nàng hiểu ý gì, ngoái lại nói với lão già loài Hỗn Huyết: “Như thế này thì sao?”
“Ngươi, ngươi…” Lão già loài Hỗn Huyết ngạc nhiên nhìn hắn, không thốt nên lời.
“Tử tước Snow đã bị hai chúng ta giết rồi, nên ta giả mạo hắn, là vì ta có suy nghĩ to gan.” Vương Đằng ra vẻ bí ẩn nói.
“Không đúng, nếu ngươi không phải Tử tước Snow, sao lại có kỹ năng hoặc tâm của Huyết tộc?” Lão già loài Hỗn Huyết vẫn không tin, ánh mắt lóe sáng, cười lạnh lùng, nói: “Ngươi đừng hòng lừa ta, không cần biết ngươi có âm mưu gì, ta sẽ không bao giờ để ngươi đạt được.”
“Đương nhiên vì ta mang một nửa huyết mạch Huyết tộc.” Vương Đằng bình thản nói.
“Một nửa huyết mạch Huyết tộc?” Lão già loài Hỗn Huyết chợt sững sờ, cau mày nói: “Làm sao ta tin ngươi được?”
“Ngươi rơi vào tay ta, sống hay chết chỉ cần một câu của ta, vì sao ta phải khiến ngươi tin ta?” Vương Đằng lạnh lùng nói.
Trong lúc nói, hắn lại biến thành dáng vẻ của Tử tước Snow, sau đó quay lại nói với Tử Dạ: “Thẳng tay giết lão già này thì thế nào? Thật cản trở!”
Tử Dạ sững sờ một chốc, nhìn ông già này rồi lại nhìn hắn, gật đầu nói: “Ừm!”
“Ngoan thật!” Vương Đằng xoa xoa đầu nàng, sau đó ánh mắt chợt trở nên vô cùng nguy hiểm.
“…” Lão già loài Hỗn Huyết.
Hắn đến để cứu nhóc con này đấy!
Lão già loài Hỗn Huyết hối hận lần nữa, hắn không nên đến!
Vương Đằng lấy Ma Khuyết ra, nhìn cổ lão già loài Hỗn Huyết, dường như chuẩn bị vị trí ra tay tốt.
Từng giọt mồ hôi lạnh như hạt đậu rơi xuống từ trán lão già loài Hỗn Huyết, hắn vội nói: “Khoan đã, khoan đã!”
“Ngươi có có di nguyện gì sao?” Vương Đằng giả vờ hỏi, Ma Khuyết trong tay vẫn không hạ xuống.
Lão già loài Hỗn Huyết nhìn binh khí lớn trên cổ mình, bất giác nuốt nước bọn: “Có gì từ từ nói, từ từ nói, thật ra… ta tin rồi!”
“…” Vương Đằng nhìn hắn, cạn lời.
Lão già này lật mặt nhanh quá khiến hắn chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.
Tiểu Tử Dạ nghiêng đầu, tò mò đánh giá ông già, không biết vì sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy.
Lão già loài Hỗn Huyết bị nàng nhìn đến ngượng, mặt già nóng lên, may là da hắn đen, vốn không nhìn ra được.
“Ngươi có thể giữ ta lại bên cạnh, tin rằng với thực lực của ngươi, ta cũng không chạy thoát. “ Lão già loài Hỗn Huyết bất đắc dĩ nói.
“Thử tin ngươi một lần.” Vương Đằng thu niệm lực tinh thần lại.
Lão già loài Hỗn Huyết chợt thấy toàn thân nhẹ nhõm, luồng sức mạnh vô hình kia chợt biến mất. Hắn nhìn Vương Đằng với vẻ ngạc nhiên, sau đó cúi đầu, lộ ra nụ cười lấy lòng.
Vương Đằng vỗ tay một lần, một bình ngọc xuất hiện trong tay hắn, bên trong có một đan dược màu đen nằm lẳng lặng.
Đây là độc dược hắn luyện chế lúc rảnh, vốn nghĩ chỉ làm chơi thôi, nào ngờ bây giờ có ích.
“Cầm lấy, uống đi!” Vương Đằng mỉm cười, nói.
Lão già loài Hỗn Huyết nhìn viên đan dược màu đen trong tay, nhíu mày.
Viên đan dược này, vừa nhìn đã biết không phải đan dược đúng quy cách gì!
Nhưng người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Đối mặt với Vương Đằng đang cười mỉm, hắn cảm nhận được một luồng ý lạnh.
Hắn biết nếu không uống viên đan dược này, thì Tử tước Snow trước mắt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Sau khi lão già loài Hỗn Huyết nuốt viên đan dược màu đen xuống, Vương Đằng mới hài lòng gật đầu, vỗ vai hắn, thành khẩn nói: “Đan dược này ta luyện chế từ mấy loại kịch độc, giá trị không rẻ, dùng trên người ngươi là đủ thấy ta xem trọng ngươi rồi.”
“…” Trong lòng lão già loài Hỗn Huyết có câu mẹ nhà ngươi mà không nói ra được, chỉ có thể trưng ra biểu cảm nịnh nọt, có thể nói là vô cùng ảm đạm: “Đại nhân, không biết ngươi có gì căn dặn?”
Vương Đằng quay lại ngồi xuống sofa, vẫy tay với Tử Dạ, bảo nàng ngồi cạnh mình, sau đó thờ ơ hỏi: “Ta muốn ngươi nghe ngóng về thành trấn tồn tại xung quanh vết nứt không gian giúp ta.”
“Vết nứt không gian?” Lão già loài Hỗn Huyết không khỏi sững sờ, không biết Vương Đằng muốn làm gì, cần thận nhìn hắn, nói: “Đại nhân, nhưng đây là chuyện vô cùng bí mật, chỉ e…không dễ nghe ngóng.”
“Hả?” Vương Đằng phát ra giọng mũi lạnh nhạt.
“Ta đi nghe ngóng, ta đi nghe ngóng. Loài Hỗn Huyết của các thành trấn, ta biết hết, chắc chắn có thể nghe ngóng được vài tin tức.” Tim lão già loài Hỗn Huyết đập mạnh, hắn vội vàng đồng ý.
“Vậy là đúng rồi.” Gương mặt Vương Đằng lộ ra nét cười, hắn phất tay, nói: “Đi đi!”
“À đúng rồi, nhớ bày ngày quay lại đây một lần, nếu không thì… ruột, dạ dày thối rữa, chậc chậc, không có thuốc giải ngươi sẽ chết rất thảm.”
Toàn thân lão già loài Hỗn Huyết giật mình, nghĩ đến hậu quả kia, bất giác cảm thấy da đầu tê rần.
Hắn hành lễ với Vương Đằng xong thì chuẩn bị đi.
Đến canh bệ cửa sổ lại quay đầu, cẩn trong hỏi: “Đại nhân, ngươi thật sự là loài Hỗn Huyết sao?”
“Nếu không thì ngươi thấy sao?” Vương Đằng cười với vẻ sâu xa.
“Ta hiểu rồi!”
Lão già loài Hỗn Huyết gật đầu, nhảy xuống bệ cửa sổ, biến mất trong đêm đen.
“Nói xem rốt cuộc hắn hiểu cái gì?” Vương Đằng hơi mù tịt, nghĩ ngợi.
Tử Dạ tò mò thò ra khỏi cửa sổ, nhìn phía hắn biến mất, nhưng cũng không thấy gì.
“Ngươi muốn đi với hắn không?” Vương Đằng đi đến, đứng cạnh nàng, hỏi.
“Ừm…” Tử Dạ nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Không muốn!”
“Vì sao?” Vương Đằng thắc mắc.
“Hắn quá yếu!” Tử Dạ thành thật đáp.
“Ha ha, nhóc con nhà ngươi thật tinh.” Vương Đằng gõ đầu nàng, bật cười, nói.
……
Lúc này, lão già loài Hỗn Huyết đi xuyên qua con đường tối tăm, như thể hóa thành một cái bóng trong bóng tối, lay động không ngừng, vô cùng bí ẩn, tốc độ rất nhanh, rõ ràng là dùng thủ đoạn ẩn nấp nào đó.
Ngay sau đó, hắn đến một góc hẻo lánh của thị trấn Khôi Thạch, quan sát xung quanh, xác định không có người theo mới thở phào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận