Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 692: Bong bóng thuộc tính ngoài ý muốn!

“Vâng!” Tên Huyết tộc thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng đỏ xuyên qua ấn đường của nó, thân thể của nó chợt cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ mở mịt, sau đó thân thể ầm ầm ngã xuống đất.
Gã Huyết tộc trung niên trên đài cao chậm rãi thu lại ngón tay, sắc mặt bình thản, giống như bình thường chưa hề có phát sinh chuyện gì.
Giữa lông mày Vương Đằng hơi co quắp, có thể nói không hổ là loài Hắc Ám sao?
Đối với người dưới tay mình cũng không hề nương tay!
“Nguyên lực Hắc Ám x210”
“Thiên phú Hắc Ám cao cấp x20”
“Tinh thần x36”
“Hoặc tâm x8”
Thế nhưng bong bóng thuộc tính này cũng tốt cho hắn. Vương Đằng vui sướng hài lòng gật đầu nhặt lên, nghĩ thầm tốt nhất là vị thành chủ này nên giết hết một đám Huyết tộc. Đáng tiếc hắn cũng biết điều đó là không thể nào, trừ khi đối phương thật sự điên rồi.
“Tốt lắm, mọi người giải tán cả đi. Tổ chức người của mình bắt đầu tìm kiếm, hy vọng các ngươi có thể mang đến cho ta tin tức tốt.” Gã Huyết tộc trung niên xua tay nói.
“Rõ!” Tất cả Huyết tộc cùng kêu lên đáp.
...
Rời khỏi giáo trường, Vương Đằng và một bầy loài Hắc Ám Huyết tộc đi tới “nơi gửi” của loài Hỗn Huyết.
Địa vị của loài Hỗn Huyết quá thấp, tất nhiên không thể nào được gặp thành chủ.
Mà mặt khác Huyết tộc cũng có người hầu của Huyết tộc, thế nên Huyết tộc đi tới nơi gửi không chỉ có mình Vương Đằng.
Thế nhưng những Huyết tộc này chèn ép Vương Đằng ở bên ngoài, cũng không để hắn đi cùng.
Chuyện này giống như sự kỳ thị tự nhiên của chính mạch đối với chi thứ.
Cái gọi là nơi gửi, thật ra thì chỉ là một bãi đất trống mà thôi.
Đối với loài Hỗn Huyết, cho tới bây giờ loài Thuần Huyết đều không để trong lòng, tất nhiên sẽ không cho đãi ngộ tốt.
Vương Đằng còn chưa nhích tới gần đã nghe được một trận huyên náo cãi vã.
Một đám loài Hỗn Huyết vây tại một chỗ, không biết là đang làm cái gì.
Vương Đằng không nhìn thấy hình bóng của Rodney và Tử Dạ, chân mày lập tức nhíu lại, bước nhanh tới.
Trong đám người.
Rodney nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đã không bò dậy nổi.
Một gã loài Hỗn Huyết đeo vòng cổ, thân hình cao lớn to con nắm tóc Tử Dạ, hung hăng lôi kéo, nhe răng cười nói: “Con sen lỗ mãng từ nơi nào tới, dám giương oai trước mặt ta.”
“Buông ra, buông ra!” Tử Dạ liều mạng giãy dụa, dùng cả tay chân, giương nanh múa vuốt chụp vào tên loài Hỗn Huyết cao to vạm vỡ.
Nhưng mà tên loài Hỗn Huyết cường tráng chỉ quẳng một cái, tiểu Tử Dạ đã bị hung hăng hất ra, căn bản không chạm được vào hắn chút nào.
Bịch!
Tiểu Tử Dạ ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng, không hề phát ra âm thanh, chỉ là dùng ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm đối phương.
Những loài Hỗn Huyết khác cười ha ha, giống như cảm thấy chơi vô cùng thú vị.
Khi Vương Đằng đến gần vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này, trong mắt lập tức hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Loài Hỗn Huyết nhìn thấy nhóm loài Hắc Ám Huyết tộc đi tới, lao nhao tránh đường.
Vương Đằng đỡ Tử Dạ lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Tiểu Tử Dạ không nói tiếng nào, quật cường lắc đầu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vương Đằng quay đầu hỏi Rodney trên mặt đất.
Rodney nhìn thấy Vương Đằng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khó khăn chống đỡ thân thể, thấp giọng giải thích với hắn.
Thì ra xung đột cũng đến từ chính cái vòng cổ nô lệ của loài Hỗn Huyết!
Cái vòng cổ không chỉ là vật tượng trưng của nô lệ, mà còn là thứ quyết định tính mạng của bọn chúng.
Trên vòng cổ có trang bị phù văn, một khi nô lệ loài Hỗn Huyết nảy sinh lòng bất chính muốn phản bội, chủ nhân của bọn chúng có thể khiến nó nổ tung, đến lúc đó đầu của nô lệ loài Hỗn Huyết sẽ nổ tung, không thể chết hơn được nữa.
Những loài Hỗn Huyết thấy Rodney và Tử Dạ đều cùng là thân phận đầy tớ, nhưng không đeo vòng cổ đặc biệt, tất nhiên là nảy sinh sự bất công trong lòng, tự dưng kiếm chuyện.
Rodney và Tử Dạ chỉ có hai người, mà thực lực lại không bằng những tên nô lệ loài Hỗn Huyết này, dĩ nhiên chỉ có thể chịu thiệt.
Bên này Vương Đằng đã hiểu tình hình, những Huyết tộc khác cũng đưa nô lệ của mình trực tiếp rời đi, hoàn toàn không cho là chuyện xung đột này là chuyện quan trọng.
Sắc mặt Vương Đằng hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ta cho các ngươi đi chưa?”
Những tên Huyết tộc kia không khỏi dừng bước, cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”
“Đưa kẻ loài Hỗn Huyết vừa ra tay giao ra đây.” Vương Đằng nói.
Sắc mặt tên loài Hỗn Huyết cường tráng lập tức biến đổi.
Nhưng chủ nhân của hắn cười: “Nếu ta từ chối thì sao nào?”
“Ngươi cũng muốn bị ta xé thành hai nửa sao?” Vương Đằng lạnh lùng nhìn nó.
Tên loài Hắc Ám Huyết tộc giật mình trong lòng, nhưng ngay sau đó ngầm bực. Vậy mà nó lại bị đối phương dọa sợ, trong mắt hiện lên sự âm trầm: “Nhãi con, ngẫm lại thân phận của ngươi đi, một chi thứ mà thôi, ngươi thật sự cho là chúng ta sợ ngươi sao.”
“Vậy ngươi đi thử một chút xem ta có dám hay không.” Vương Đằng nhàn nhạt nói.
“Ngươi!” Trong mắt tên Huyết tộc hiện lên sự sợ hãi, quay đầu nói với những Huyết tộc khác: “Các ngươi nói như thế nào? Mới nãy loài Hỗn Huyết các ngươi cũng ra tay sao?”
“Đi, không cần để ý tới hắn. Nếu như hắn dám ra tay, mấy người chúng ta hợp lực đánh chết hắn.” Mấy tên Huyết tộc còn lại lạnh lùng nói ra.
Chủ nhân của tên loài Hỗn Huyết cường tráng khinh bỉ, sau đó xoay người rời đi với những Huyết tộc khác.
Ầm!
Vương Đằng không cần phải nhiều lời nữa, chân đạp đất, lao dữ dội về phía mấy tên Huyết tộc, trên người ánh sáng đen lóe lên, bộc phát ra thực lực cấp Chiến Binh cửu tinh.
“Không tốt!”
Mấy tên Huyết tộc không nghĩ tới Vương Đằng thật sự dám động thủ, hơn nữa thực lực còn đạt tới cấp Chiến Binh cửu tinh, mạnh mẽ hơn bọn chúng nhiều. Sắc mặt bọn chúng lập tức thay đổi lớn, tách nhau ra, né tránh công kích của Vương Đằng.
“Muốn đi!”
Vương Đằng ngang nhiên ra tay, lắc mình một cái xuất hiện trên đỉnh đầu loài Hắc Ám, hung hăng đạp xuống một cước từ trên đỉnh đầu của nó.
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận