Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 685: Lịch sử hủy diệt thế giới!

Cửa mở ra một kẽ hở, một con mắt nhìn ra, sau khi thấy lão già loài Hỗn Huyết bèn gọi hắn vào: “Rodney, ngươi về rồi, không cứu được cô bé kia sao?”
“Ừm, thất bại rồi!” Lão già loài Hỗn Huyết Rodney bước vào nhà, sắc mặt nghiêm túc, gật đầu nói.
Có nhiều bóng người trong phòng, nhìn thoáng qua, toàn là loài Hỗn Huyết.
Người vừa mở cửa là một loài Hỗn Huyết có dáng vẻ của người phụ nữ trung niên, sốt ruột hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tử tước Snow kia không đơn giản.” Rodney nói.
“Dựa vào tin tức chúng ta thăm dò được, Tử tước Snow kia là đồ mê gái vô dụng, tuy thực lực đạt đến cấp Chiến Binh thất tinh, nhưng không có sức chiến đấu gì, sao lại không đơn giản, có phải ngươi nhầm rồi không?” Loài hỗn huyết có dáng vẻ người phụ nữ trung niên nghi ngờ.
“Tử tước Snow kia bị người ta đánh tráo rồi.” Rodney cười khổ, nói.
“Hả!” Mọi người trong phòng nghe vậy, đều hốt hoảng kêu lên.
“Sao có thể?” Loài Hỗn Huyết có dáng vẻ phụ nữ trung niên lộ ra vẻ khó tin.
Rodney không che giếu, kể lại chuyện gặp phải vừa nãy một lần, sau đó nặng nề ngồi xuống.
Mọi người nghe xong đều chìm vào trầm tư.
“Ngươi nói Tử tước Snow kia là loài Hỗn Huyết chúng ta đóng giả?” Loài Hỗn Huyết có dáng vẻ người phụ nữ trung niên xác nhận lần nữa.
“Các ngươi đã hỏi mấy lần rồi, ta tận mắt thấy mà sai được chắc?” Rodney hơi bực bội, nói.
Loài Hỗn Huyết có dáng vẻ phụ nữ trung niên hơi ngượng ngịu, nhưng vẫn cau mày nói: “Nhưng loài Hỗn Huyết chúng ta xuất hiện tồn tại bí ẩn mạnh mẽ như vậy từ lúc nào vậy, thật không thể tin được, nếu có thể lôi kéo hắn vào phe chúng ta thì hay rồi!”
“Có lẽ có thể tranh thủ một chút.” Dương như Rodney đang suy ngẫm, nói: “Dựa vào thái độ của hắn đối với nhóc con kia, người này có thể tin được chút chút.”
“Hắn muốn tìm thành trấn tồn tại xung quanh vết nứt không gian, thế thì chúng ta tìm giúp hắn, xem thử rốt cuộc hắn muốn làm gì.”
Những người khác thoáng do dự, sau đó cũng ngầm thừa nhận quyết định của Rodney.
Trong lúc loài Hỗn Huyết đi khắp nơi dò la tin tức của vết nứt không gian theo ý muốn của Vương Đằng thì hắn lại đang thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý làm người ta ghen lộn ruột của một Tử tước Huyết tộc.
Những cô nàng hầu gái Huyết tộc bên trong tòa thành mông ra mông, eo ra eo, ríu ra ríu rít, nếu bỏ qua thân phận là loài Hắc Ám thì quả là rất thích mắt vui tai.
Lúc này, Vương Đằng đang nằm ườn trên ghế sa lon, hai cô hầu gái Huyết tộc đang đấm chân cho hắn, hai cô khác thì bóp tay cho hắn, một cô đứng đằng sau đấm lưng bóp vai cho hắn.
Quản gia Annie đứng bên cạnh, cầm một loại quả có màu đỏ như máu đút vào miệng Vương Đằng.
Quả Huyết Đề là loại linh quả rất được các Huyết tộc ưa chuộng, sau khi Vương Đằng nếm thử thì cảm thấy mùi vị không tệ.
Tử Dạ cũng đang ngồi bên cạnh, tự túc nhón quả Huyết Đề cho vào miệng, vui vẻ ăn, hoàn toàn không quan tâm cũng chẳng hứng thú với tác phong xa hoa của Vương Đằng.
Vương Đằng mở một cuốn sách, từ từ tìm hiểu về thế giới Vực Sâu.
Mấy ngày nay, hắn không làm gì khác ngoài đợi ở trong thành để chờ loài Hỗn Huyết mang về tin tức mà hắn muốn.
“Không ngờ thế giới của loài Hắc Ám lại rộng lớn như thế, thậm chí tồn tại rất nhiều những chủng tộc mạnh đến khó tin, ví như Huyết tộc, Bát Tí Ma tộc hay tộc Người Sói chỉ là một phần trong đó mà thôi. Những chủng tộc vô cùng xa xưa này đều có tồn tại kinh khủng ngoài sức tưởng tượng ở phía sau…” Vương Đằng buông cuốn sách cổ bìa da trong tay xuống, ánh mắt lóe lên, không khỏi âm thầm tự hỏi: “Loài Hắc Ám có phải chính là ‘Ma thần’ không?”
Sau đó hắn âm thầm thở dài, thế giới của loài Hắc Ám thâm sâu hơn hắn tưởng rất nhiều, thế giới nhân loại còn thua xa.
Những chủng tộc cổ xưa này, chỉ cần một vị tồn tại kinh khủng có thể vượt qua ranh giới thôi là thế giới nhân loại chỉ còn nước diệt vong.
Nỗi lo lắng này không phải là không thể xảy ra, một số cuốn sách cổ ghi lại không ít lịch sự diệt vong của thế giới khác mà từ ngữ miêu tả trong đó chẳng khác gì những lời ca ngợi và tôn vinh.
Chủng tộc nào đó hủy diệt thế giới nào đó, những chuyện như vậy được loài Hắc Ám coi như một thành tích.
Mà loài Hỗn Huyết chính là hậu duệ của những người sống sót còn lại ở thế giới ấy và loài Hắc Ám để lại.
Bảo sao từ trước đến nay, loài Hỗn Huyết chưa bao giờ nhận được sự đối xử công bằng ở thế giới Hắc Ám, chỉ e rằng đối với loài Hắc Ám, loài Hỗn Huyết chỉ đơn giản là nô lệ mà chúng nuôi nhốt mà thôi.
Vương Đằng xem đến đó thì không khỏi hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Hủy diệt thế giới!
Chuyện này… thật là điên rồ!
Loài Hắc Ám cũng coi đó là một cách để mở rộng bản đồ thế giới Hắc Ám.
Điên rồ!
Vương Đằng chỉ có thể tìm một từ này để hình dung hành động của loài Hắc Ám.
Một lát sau, hắn thở nhẹ ra một hơi, tuy rằng những thông tin này làm hắn hơi khó thở, nhưng cũng không hoàn toàn không có tin tức tốt.
Theo như những ghi chép trong cuốn sách cổ này, Vương Đằng nhận ra thế giới Vực Sâu hiện tại chỉ là phần thấp của toàn bộ thế giới Hắc Ám thôi.
Nơi đây không phải trung tâm của thế giới Hắc Ám!
Vương Đằng đã khá choáng ngợp và kinh ngạc với điều đó, nhưng đồng thời hắn cũng thở phào chút đỉnh.
Bởi điều đó đồng nghĩa rằng những tồn tại mạnh mẽ của thế giới Hắc Ám có thể không ở thế giới Vực Sâu này, dù có cũng rất ít.
Nhờ thế mà hắn tương đối an toàn hơn chút.
Lúc này, một hầu gái Huyết tộc đi đến, cung kính nói: “Đại nhân, có một kẻ Hỗn Huyết ở bên ngoài nói rằng đến tìm ngươi.”
“Ồ?” Suy nghĩ của Vương Đằng quay trở lại từ sâu trong tâm trí, hắn nhướng mày nói: “Cho hắn vào.”
“Dạ vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận