Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 945: Vốn là một tên nhóc thuần lương biết bao, dũng cảm biết bao

Ngọn lửa lớn lan ra, ngay lập tức tác động đến Tiểu Bạch.
Sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người quá lớn, một thì chưa vào cấp Lãnh Chúa, một thì đã là cấp Lãnh Chúa trung vị.
“Không ổn!” Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Thiết Giáp Viêm Hạt nặng nề hơn. Nó lộn người một cái, ổn định ở giữa không trung, sau đó lao thẳng về phía Tiểu Bạch.
“Này bé quạ đen, đánh không lại thì cứng rắng chống chọi, nếu ngươi có chuyện không may, ta cũng không có cách nào giải thích với sát tinh kia.”
Thiết Giáp Viêm Hạt đã lao tới rất nhanh, nhưng hoàn toàn không kịp, ầm một tiếng, ngọn lửa đã hoàn toàn nhấn chìm bóng dáng của Tiểu Bạch.
“Xong rồi, xong rồi, lần này ngỏm củ tỏi rồi.”
Trong lòng Thiết Giáp Viêm Hạt run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ ảo não, biết sớm thế thì không nên trêu chọc cự viên Bạo Viêm này rồi, lúc này xem như đá trúng tấm sắt.
“Grào!”
Cự viên Bạo Viêm nhìn thấy kẻ đột nhập bị mình giết chết thì hưng phấn không thôi, nó không kìm được mà rống to một tiếng.
“Quá ồn ào!”
Song, đúng vào lúc này, một giọng nói hờ hững đột nhiên vang lên, trực tiếp lấn át tiếng gào thét cực lớn kia.
Xung quanh nháy mắt rơi vào im lặng.
Cả người Thiết Giáp Viêm Hạt run lên, nó đã quá quen thuộc với giọng nói này, quen đến mức không thể quên.
Là người đó!
Là sát tinh kia!
Hắn thật sự xuất hiện ở đây?!
Cự viên Bạo Viêm há to miệng, tiếng gào thét bị cắt ngang mắc kẹt trong cổ họng giữa chừng khiến nó khó chịu, muốn ói ra máu.
Nhưng cự viên Bạo Viêm đã là tồn tại cấp Lãnh Chúa trung vị, trí thông minh của nó không kém gì con người.
Chỉ dựa vào âm thanh vừa át tiếng thét to của nó, cự viên Bạo Viêm đã đoán được người tới chắc chắn rất mạnh.
Lúc này, ánh mắt của nó lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, nó nhìn về phía ngọn lửa quét qua bốn phía trên bầu trời.
Đúng lúc này, một đốm ánh sáng nở rộ từ ngọn lửa màu đỏ rực, sau đó ngọn lửa đỏ rực dường như bị một thứ gì đó cắn nuốt và không ngừng co rút vào trong.
“Lửa Thanh Ngọc Lưu Ly!”
Trong lòng Thiết Giáp Viêm Hạt chấn động, cuối cùng cũng xác định được rằng sát tinh kia đã đến đây.
Cự viên Bạo Viêm cũng bị chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm bầu trời.
Chỉ trong vài giây, ngọn lửa đỏ rực đã bị cắn nuốt, cuối cùng lộ ra hình dáng của một thiếu niên.
Hơn nữa, con quạ ngoan cố kia lúc này cực kỳ thành thật và lơ lửng dưới chân hắn.
Trong lòng bàn tay của thanh niên, một ngọn lửa màu xanh ẩn hiện, yên tĩnh lơ lửng.
Nhưng cự viên Bạo Viêm thấy rõ ràng rằng chính ngọn lửa màu xanh này đã cắn nuốt toàn bộ bạo liệt chi viêm của nó.
“Đó là ngọn lửa gì vậy??” Cự viên Bạo Viêm sững sờ và không chắc chắn.
Nó đánh giá tên nhân loại kia, trong phút chốc nó phát hiện mình không thể nhìn thấu đối phương, trong lòng quả thật khó tin.
“Chơi rất vui!”
Đúng lúc này, một giọng nói phát ra từ miệng của người thanh niên.
Ánh mắt của hắn trực tiếp dừng lại trên người Thiết Giáp Viêm Hạt ở phía dưới, trong mắt hiện lên một chút giễu cợt.
Thiết Giáp Viêm Hạt lập tức cảm thấy cơn ớn lạnh từ đuôi xông thẳng lên đầu, nó vô thức lùi lại một bước, xấu hổ nói: “Ta nghĩ chuyện này có thể có chút hiểu lầm, ta chỉ dẫn nó đi ra chơi đùa, chơi đùa mà thôi.”
“Quác quác quác… (Tất cả là tại nó mang ta ra ngoài, suýt chút nữa đã hại chết cục cưng.)” Tiểu Bạch đột nhiên phát ra tiếng kêu to.
Vương Đằng lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn Thiết Giáp Viêm Hạt càng ngày càng nguy hiểm!
Người này dạy hư nhóc con!
“Chết tiệt, ngươi hãm hại ta, lúc ngươi ăn linh dược đâu thấy ngươi khách sáo gì.” Nhìn thấy Thiết Giáp Viêm Hạt bị vạch trần, nhất thời thẹn quá hóa giận kêu to:
“Quác quác quác… (Ngươi ăn nhiều nhất, lần nào cũng cướp của ta.)” Tiểu Bạch quác quác kêu lên.
“Ngươi ngậm máu phun Hạt, ta không có, ta không hề có.” Thiết Giáp Viêm Hạt tức giận, hai mắt trừng lớn, như là cực kỳ tủi thân.
“Quác quác quác. (Là ngươi, chết cũng không thừa nhận.)”
“Nói xạo, rõ ràng là ngươi ăn nhiều nhất.”
“Quác quác quác… (Là ngươi, là ngươi.)
“Ta… Phụt!”
Đối mặt với Tiểu Bạch khốn nạn như vậy, Thiết Giáp Viêm Hạt khó cãi lại được, chỉ là một bé quạ đen không biết nói.
Vương Đằng nhìn là lạ, hai tên này lại cãi nhau trước mặt hắn.
Hơn nữa, Tiểu Bạch còn không biết nói, cũng có thể cãi nhau với Thiết Giáp Viêm Hạt rất tốt. Vương Đằng cảm thấy mình thật sự hiểu biết sâu rộng.
“Grào!”
Thấy mình bị thờ ơ, cự viên Bạo Viêm ở bên cạnh lập tức tức giận, ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng.
“Nhân loại, hãy ra khỏi lãnh địa của ta.”
Tiếng gào thét rung chuyển bầu trời, sóng âm cuồn cuộn.
Cùng lúc đó, một ngọn lửa hừng hực bùng cháy trong lòng bàn tay của nó, bắn về phía Vương Đằng.
“Hửm?!”
“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Vương Đằng híp mắt, nhìn cự chưởng kia chụp xuống nhưng không hề động đậy.
“Sát tinh này làm sao vậy, chẳng lẽ bị dọa rồi? Thôi xong, chắc không phải đối thủ của cự viên ngu ngốc này rồi.” Thiết Giáp Viêm Hạt gào thét trong lòng, thân thể lùi lại, chuẩn bị chạy trốn.
Nó không có cái gì gọi là trung thành với Vương Đằng cả.
Nhưng suy nghĩ lại, nguồn gốc linh hồn của nó vẫn nằm trong tay Vương Đằng, nếu Vương Đằng chết, nó cũng không sống được.
Lúc này, mặt của Thiết Giáp Viêm Hạt trở nên xanh mét.
Nhìn thấy Vương Đằng bất động, cự viên Bạo Viêm không khỏi lộ ra vẻ dữ tợn trên khuôn mặt đầy lông vĩ đại của mình.
Nó thật sự vừa bị nhân loại miệng cọp gan thỏ này dọa sợ!
Đúng là nỗi nhục.
“Đi chết đi!”
Cự viên Bạo Viêm thét to rung trời, bàn tay như núi lớn đè xuống, cố sức nghiền Vương Đằng thành thịt nát.
Đúng lúc này, Vương Đằng không chút nóng vội tung ra một quyền.
Ầm!
Lực lượng khổng lồ đáng sợ lan tràn ra, giống như sóng lớn ngút trời, dời non lấp bể đập vào cự viên Bạo Viêm.
Ùng!
Ngay sau đó, bàn tay của cự viên Bạo Viêm nứt ra, tiếp đó là toàn bộ cánh tay của nó, vỡ nát trong nháy mắt dưới sức mạnh khổng lồ, biến thành mưa máu đầy trời.
Grào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận