Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1168: Đồng ý với bọn họ! (3)

“Được!”
“Không thành vấn đề!”
Hai người Mã Đại Nguyên và Ninh Hồng Lãng gần như không thể kiềm chế mừng rỡ như điên trong lòng, gật đầu, vội vàng đáp.
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, một ấn ký phù văn nơi ấn đường chậm rãi hiện ra, ngưng tụ vào một chỗ, nhẹ nhàng đi ra từ ấn đường của hắn.
“Ha ha ha…. rất tốt!”
Hai người Mã Đại Nguyên và Ninh Hồng Lãng không kiềm nén sự vui mừng khôn xiết trong lòng nữa, cười lớn xông về phía ấn ký kia.
Vù!
Nhưng vào lúc này, một âm thanh rất nhỏ đến không thể phát hiện đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy hai chùm tia sáng bắn ra từ phía sau Vương Đằng. Lúc này, hắn đang đứng chính diện xác chết ba mắt, chùm tia sáng đó bắn ra từ sau lưng ghế ngồi dưới xác chết.
Hai chùm tia sáng chỉ có kích thước cỡ gai nhọn, dùng tốc độ cực nhanh bắn về phía đầu của Mã Đại Nguyên và Ninh Hồng Lãng.
Ánh mắt hai người hoàn toàn bị ấn ký phù văn kia hấp dẫn, đợi đến khi bọn họ phát giác ra chùm tia sáng, thì đã muộn rồi.
Bọn họ hoảng sợ tái mặt, đồng tử co rút tới cực hạn, cảm giác được nguy hiểm tử vong.
Chùm tia sáng kích thước cỡ gai nhọn này có thể giết chết một cường giả cấp Hằng Tinh!
“Không!”
Hai người phát ra tiếng gào thét tức giận không cam lòng, nhưng chẳng qua là giãy dụa sắp chết mà thôi.
Xì!
Xì!
Chùm tia sáng lập tức xuyên qua đầu bọn họ, thân thể của hai người cứng đờ tại chỗ.
Một tia máu màu đỏ tươi chảy ra từ ấn đường của bọn họ, bọn họ lập tức ầm ầm ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi tiếng động.
Vương Đằng nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt chấn động đến cực hạn.
Hai cường giả cấp Hằng Tinh cứ ngã xuống như vậy?!
Quả thực không thể tin nổi!
“Hì hì, có phải rất kinh ngạc hay không.” Âm thanh thuộc về sinh mệnh trí năng trước đó vang lên lần thứ hai, mang vẻ đắc ý.
“Ngươi ở đâu?” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, hỏi.
“Ở đây nè.”
Âm thanh vừa dứt, một bóng người chậm rãi hiện ra trước mặt Vương Đằng.
Đây là một sinh vật kỳ dị, dáng người cao cỡ đứa trẻ bốn năm tuổi, cả người trắng trẻo mập mạp, béo tay béo chân, đầu tròn xoe, cặp mắt đen như mực được khảm lên trên mặt, đồng thời đỉnh đầu còn mọc ra hai cái râu uốn lượn.
Nó không mặc quần áo, cả người đều là màu trắng như tuyết.
Cả hình tượng có một loại cảm giác đáng yêu kỳ lạ!
“Ngươi có thể gọi ta Viên Cổn Cổn!” Sinh mệnh trí năng lơ lửng trước mặt Vương Đằng, hihi cười nói.
“Viên Cổn Cổn?” Sắc mặt Vương Đằng kỳ quái, không khỏi hỏi: “Ai đặt tên cho ngươi vậy.”
“Nam Cung chủ nhân đặt cho ta, ta cảm thấy rất hay, ngươi không cảm thấy vậy sao?” Sinh mệnh trí năng nghiêng đầu nói.
“À.... Ngươi vui là được rồi.” Trong lòng Vương Đằng châm biếm năng lực đặt tên của Nam Cung Việt.
Vãi cả Viên Cổn Cổn!
Sao ngươi không gọi là Bạch Bàn Bàn đi.
Nhưng hắn thật sự không có tư cách nói người ta, ngẫm lại bản thân hắn cũng không tốt tới đâu, một con quạ đen đặt tên là Tiểu Bạch, chỉ e cũng là độc nhất, tám lạng nửa cân với Nam Cung Việt.
Hai người thật sự có chút duyên phận như vậy.
“Bọn họ đều chết rồi?” Lúc này, Vương Đằng lại nhìn về phía hai thi thể cường giả cấp Hằng Tinh trên mặt đất, tuy rằng đã thông qua ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ nhìn thấy sức sống và linh hồn của bọn họ hoàn toàn tiêu tán, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
“Chết rồi!” Viên Cổn Cổn rất bình tĩnh gật đầu.
“Rốt cuộc hai chùm tia sáng vừa nãy là cái gì?” Vương Đằng kiềm chế chấn động trong lòng, hỏi.
“Đó là công kích tinh thần mà Nam Cung chủ nhân để lại khi còn sống, dùng phương pháp đặc biệt trữ lại, chờ đến lúc cần phát động, hắn đã đoán trước tình hình xảy ra như vậy.” Viên Cổn Cổn có chút tự hào nói.
Nhưng nói xong, gương mặt nó đột nhiên lộ ra vẻ bi thương.
“Ngươi…. Không sao chứ?” Vương Đằng có chút kinh ngạc, một trí năng lại có thể lộ ra tình cảm nhân tính hóa như thế?
“Không sao, tính toán chính xác, cái chết của Nam Cung chủ nhân cũng qua cả triệu năm rồi, ta đã sớm tiếp nhận kết quả này.” Viên Cổn Cổn lắc đầu nói.
Nó nhìn thấy biểu cảm của Vương Đằng, lại hỏi: “Ngươi trông có vẻ rất kỳ quái?”
“Thì có chút, ngươi sở hữu tình cảm của con người?” Vương Đằng cẩn thận hỏi.
“Từ trên bản chất, ta là một loại trí năng, nhưng trí năng cũng chia cấp bậc, tuy rằng một vài trình tự logic trên Địa Tinh các ngươi cũng được gọi là trí năng, nhưng cấp bậc quá thấp. Ở trong vũ trụ, vật có thể được gọi là trí năng, ít nhất tư duy không hề kém nhân loại.”
“Mà tuy rằng ta cũng là một loại trí năng, nhưng đã siêu thoát trí năng, có thể được gọi là ‘Sinh mệnh trí năng’, giống với thể sinh mệnh của nhân loại các ngươi, ta sở hữu tình cảm, thậm chí có thể tu luyện tiến hóa.” Viên Cổn Cổn chậm rãi nói.
“Thế này thì thật thần kỳ!” Vương Đằng ngạc nhiên nói.
“Vũ trụ bao la, không kì lạ gì mà không có.” Viên Cổn Cổn tự hào nói: “Mà sinh mệnh trí năng như ta xem như là tồn tại cực kỳ ít ỏi, ngay cả những cường giả Bất Hủ cũng không nhất định sở hữu sinh mệnh trí năng giống như ta đâu.”
Vương Đằng hít một hơi thật sâu, cảm giác bản thân mình lời to rồi.
Sinh mệnh trí năng này nghe có vẻ khá trâu bò!
Ngay cả cường giả cấp Bất Hủ cũng không có.
Cái gì là cấp Bất Hủ?
Trên cấp Vũ Trụ là cấp Vực Chủ, cấp Giới Chủ, sau đó mới là cấp Bất Hủ!
Cấp Vũ Trụ sở hữu tuổi thọ ba triệu năm, cấp Vực Chủ sở hữu tuổi thọ mười triệu năm, cấp Giới Chủ sở hữu tuổi thọ một trăm triệu năm.
Nhưng bọn họ vẫn sẽ chết.
Cho dù tồn tại Giới Chủ sở hữu tuổi thọ một trăm triệu năm, dưới dòng thời gian, nếu không thể siêu thoát, cũng sẽ mục nát.
Chỉ có đạt tới cấp Bất Hủ, mới xem như vượt qua giới hạn sinh mệnh.
Cấp Bất Hủ lại được gọi là thần vĩnh hằng, đó là tồn tại giống như thần linh thật sự, sở hữu sinh mệnh vĩnh hằng, bất tử bất hủ!
Ngay cả tồn tại như vậy cũng không nhất định sở hữu sinh mệnh trí năng, có thể nhìn thấy sinh mệnh trí năng ít ỏi đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận