Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 960: Saten Rekka

“Thả ta ra!” Mã Phi Phi liều mạng giãy dụa, thân thể vặn vẹo.
Vương Đằng lúc này đang đè trên người nàng, lập tức cảm giác một trận ma sát kịch liệt truyền đến, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ vô cùng.
“Đừng nhúc nhích, lại nhúc nhích nữa ông đây liền dùng súng bắn chết ngươi!” Vương Đằng quát lạnh.
Mã Phi Phi hiển nhiên cũng cảm thấy sự khác thường của Vương Đằng, lập tức cười khanh khách đứng lên: “Ngươi móc ra thử xem!”
“Đệt!” Vương Đằng cảm giác chính mình bị khinh thường, hung dữ nói: “Bớt nói nhảm, nói, tại sao muốn giết ta?”
“Ai nói ta muốn giết ngươi.” Mã Phi Phi thề thốt phủ nhận.
“Còn mạnh miệng, xem ra là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Vương Đằng nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Ta thích người mạnh miệng như ngươi đấy, cũng không biết chờ khi ta lột ngươi sạch sành sanh, treo ra bên ngoài cho mọi người thưởng thức, ngươi còn có thể mạnh miệng như vậy hay không?”
“Ngươi dám!” Sắc mặt Mã Phi Phi lập tức thay đổi, ngay cả giọng nói cũng trở nên hơi bén nhọn, hiển nhiên nàng cũng không phải không sợ hãi chút nào.
“Ngươi xem ta có dám hay không!” Vương Đằng cười nhạo, nắm lấy quần áo nàng, “xoẹt” một tiếng, một mảnh vải lập tức theo tiếng rơi xuống…
Vẻ mặt Mã Phi Phi nhục nhã, trong mắt thậm chí lộ ra một chút hoảng sợ.
Nàng không nghĩ tới, “Diêu Cát” vậy mà thật sự dám đối xử với nàng như vậy.
Chẳng lẽ tên đàn ông hèn mọn này còn là một tên trai thẳng sắt thép!
Nàng xinh đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, người khác đều hận không thể độc chiếm nàng, thế mà tên này lại muốn lột sạch nàng cho người khác thưởng thức.
Cầm thú!
Không phải người!
“Xoẹt!”
Lại một âm thanh trong trẻo vang lên, quần áo trên cánh tay Mã Phi Phi đã hoàn toàn bị Vương Đằng xé xuống, lộ ra ra thịt trắng nõn.
Thật dữ dội!
Hung vật của Mã Phi Phi như ẩn như hiện, ánh mắt Vương Đằng thoáng nhìn, không nhịn được khen ngợi một tiếng.
Sau đó chuẩn bị làm thêm lần nữa…
“Ngừng! Ngừng!” Mã Phi Phi không lo được những việc khác nữa, vội vàng hô lớn.
“Thế nào, nghĩ thông suốt rồi?” Vương Đằng hỏi.
“Ta thực sự không muốn giết ngươi, chỉ là muốn khống chế ngươi mà thôi.” Mã Phi Phi nói.
“Khống chế ta? Khống chế ta làm gì?” Vương Đằng cau mày, truy hỏi.
“Ở nơi ăn thịt người như trong Chân Lý giáo, một cô gái yếu đuối như ta chỉ muốn tìm người bảo vệ mà thôi.” Mã Phi Phi làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, nhu mì bất lực nói.
“Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi!” Vương Đằng ha ha cười khẩy.
Nếu như không phải từng thấy mặt tàn nhẫn của người phụ nữ này, hắn còn thật sự tin đấy.
Quả nhiên, phụ nữ đều là phái kỹ thuật diễn như thế!
So với diễn viên cấp ảnh đế như hắn còn mạnh hơn.
“Nói thật, ngươi lại không tin, vậy muốn ta thế nào nữa?” Mã Phi Phi tủi thân nói.
“Bộp!”
Một tay Vương Đằng đập vào chỗ không thể miêu tả của nàng, hừ lạnh nói: “Đừng bày trò với ta nữa, nói chuyện cẩn thận.”
“…” Mã Phi Phi lập tức như bị sét đánh, há to mồm, trong mắt lóe lên một tia xấu hổ và giận dữ.
Khi nào nàng phải chịu loại thua thiệt này??
Cho dù là trong Chân Lý giáo, cũng không người nào có thể động chạm vào nàng, như hai tên Hồng Bằng và Mộ Dung Sơn, hoàn toàn là bị nàng ném vòng vòng, còn tưởng rằng chiếm được nàng, trên thực tế ngay cả rắm cũng chưa ăn được.
Nhưng hôm nay, nàng lại thua trong tay tên đàn ông hèn mọn “Diêu Cát” này!
Vương Đằng lập tức chú ý tới biểu cảm khác thường chợt loé rồi biến mất của nàng, trong lòng đột nhiên chợt động: “Không thể nào!”
Hắn giống như phát hiện được đại lục mới, cẩn thận quan sát mặt Mã Phi Phi.
Thậm chí còn sử dụng “đôi mắt Nguyên Chất”!
Vừa nhìn, hắn không khỏi lộ ra vẻ sửng sốt.
“Ngươi không phải Mã Phi Phi!” Khóe miệng Vương Đằng lộ ra một đường cong ý vị thâm trường, bỗng nhiên nói.
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Sao ta nghe không hiểu.” Ánh mắt Mã Phi Phi nhanh chóng chớp chớp, vẻ mặt hơi cứng lại nói.
Vương Đằng không nói chuyện, chỉ vươn tay nắm mặt Mã Phi Phi.
“Ngươi làm gì vậy, thả ta ra!” Vẻ mặt Mã Phi Phi rốt cuộc đại biến, lớn tiếng kêu lên.
Thế nhưng cơ thể nàng bị Vương Đằng áp chế gắt gao, đến cả nguyên lực trong cơ thể cũng bị hắn giam lại, căn bản không thể động đậy được.
Roẹt!
Vương Đằng tìm tòi một hồi ở rìa mặt Mã Phi Phi, sau đó giống như bắt được cái gì đó, đột ngột kéo xuống dưới.
Một lớp mặt nạ hơi mỏng lập tức bị xé xuống.
Một khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước mặt Vương Đằng, nhưng vẫn đẹp, vẫn quyến rũ như vậy, chỉ là khuôn mặt này càng đẹp hơn khuôn mặt trước đó mấy phần.
Hoàn toàn là phong phạm ngự tỷ!
Vương Đằng cảm thấy có hơi buồn cười.
Người phụ nữ này thế mà cũng làm chuyện y như hắn.
Đáng tiếc, mánh khoé không cao siêu bằng hắn, hơn nữa lại gặp phải người dùng hack như hắn, trực tiếp bị nhìn thấu.
Lúc này, vẻ mặt Mã Phi Phi nhục nhã, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Tới, nói nghe thử xem, rốt cuộc ngươi là ai?” Vương Đằng vô cùng tò mò.
Nàng có mục tiêu gì?
Thân phận thật của nàng lại là gì?
“Không biết.” Mã Phi Phi lạnh lùng nói.
“Ngươi thật sự cho rằng ta không dám lột sạch ngươi ném ra bên ngoài đúng không?” Vẻ mặt Vương Đằng chợt lạnh, nói.
“Ngươi dám!” Mã Phi Phi biến sắc.
“Ngươi xem ta có dám hay không.” Vương Đằng cười khẩy không dứt.
“Ta có chết cũng sẽ không để ngươi thực hiện được.” Mặt Mã Phi Phi lộ vẻ kiên quyết, bởi vì bị Vương Đằng giữ chặt, cả người không thể động đậy, chỉ có thể lựa chọn cắn lưỡi tự sát.
Vương Đằng nắm cằm nàng lại, bình chân như vại nói: “Ngươi có quyền lựa chọn tự sát, nhưng ta nói rõ cho ngươi nghe, cho dù ngươi chết, ta vẫn sẽ lột sạch ngươi ném ra bên ngoài, đừng nghi ngờ lời ta nói, người như ta luôn rất có nguyên tắc.”
“Tên ma quỷ nhà ngươi!” Sắc mặt Mã Phi Phi trắng bệch, tuyệt vọng nhìn Vương Đằng.
“Không, ta là người tốt!” Vương Đằng nói.
“Ngươi là cặn bã!” Mã Phi Phi giận dữ nói.
“Không, ta là người tốt!” Vương Đằng kiên trì nói.
“Đệt cmn người tốt, người tốt nào sẽ xé quần áo người ta chứ?” Mã Phi Phi không nhịn được bất ngờ văng tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận