Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 780: Thế mà... thật sự chữa khỏi! (1)

Chuyện này thật khó tin!
Từ chỗ của Tư Đồ Quân hắn đã biết được thành tựu phù văn của Vương Đằng cực cao, rõ ràng đã đạt tới trình độ Đại sư. Nhưng mà chính là bởi vì như thế hắn mới không tin rằng trình độ luyện đan của Vương Đằng cũng đạt tới cấp Đại sư.
Là con người, không thể yêu nghiệt như thế được!
“Viện trưởng Thôi, có được hay không dù sao cũng thử một chút là biết.” Vương Đằng không thèm để ý chút nào cười nói.
“Làm sao ngươi lại không hiểu chứ.” Thôi Hằng nóng nảy.
Hiện nay Vương Đằng có tiếng tăm bên ngoài, lại vừa trẻ tuổi, người hâm mộ có không ít, chỉ sợ người ghen tỵ cũng có khối người.
Lúc trước rất nhiều luyện đan sư cũng đã xem qua thương thế của Hàn lão, cảm thấy không có biện pháp, Vương Đằng lại chạy đến nói có thể trị lành, không phải như thế là chứng minh sự vô năng của bọn họ một cách trá hình sao?
Nếu quả thật chữa khỏi thì không nói làm gì, ít nhất có thể ngăn được miệng của những người đó. Thế nhưng nếu không trị khỏi, chẳng phải là rơi vào miệng lưỡi người ta, nói hắn không biết tự lượng sức mình sao.
Giống như Vương Đằng nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói: “Yên tâm đi, viện trưởng Thôi, ta nắm chắc.”
“A, ngươi nắm chắc có thể chữa lành cho Hàn lão?” Một giọng nói đột nhiên truyền tới.
...
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy một đoàn người đang tiến về bên này.
Trong đó có một lão giả đi ra từ một gian phòng luyện đan, chắc là đã nghe được mấy người nói chuyện với nhau, ánh mắt rơi trên người Vương Đằng.
“Trần đại sư.” Thôi Hằng nhìn người này liếc mắt một cái, chỉ ra thân phận của hắn, nói: “Ngưởi trẻ tuổi mà, luôn có sự tự tin, hơn nữa Vương Đằng cũng xuất phát từ ý tốt mà thôi.”
“Ý tốt là ý tốt, nhưng không cần đi chữa trị lung tung. Bây giờ tình hình của Hàn lão không thể lạc quan, không cẩn thận một chút là có thể tăng thêm thương thế, sợ rằng ngay cả tuổi thọ còn sót lại cũng sẽ bị rút ngắn.” Vị Trần đại sư kia nói: “Huống chi, chúng ta cũng không buông xuôi, một mực tìm đọc sách cổ, muốn tìm ra phương pháp xử lý có thể chữa lành cho Hàn lão, lúc này hắn nhúng ta vào, thế không phải là chỉ thêm phiền à!”
Thôi Hằng nghe vậy, sắc mặt có phần bối rối, Trần Duệ Phạm này nói chuyện không khỏi có chút thật khó nghe, cái gì gọi là thêm phiền chứ, còn không biết rõ ràng Vương Đằng có thể trị liệu hay không đã đi phủ định toàn bộ, còn kém chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng.
Vương Đằng cười xùy một tiếng: “Vị Trần đại sư này, lời này của ngươi nói rất hay, giống như ta nhất định không thể trị khỏi cho Hàn lão.”
“Tuổi ngươi còn trẻ, ngàn vạn dược liệu nhớ rõ hết chưa? Thuật luyện đan tới trình độ nào rồi? Dám nói có thể trị tốt cho Hàn lão, thầy của ngươi không nói cho ngươi biết, luyện đan đạo cần phải cực kỳ thận trọng sao?” Trần đại sư cau mày, lạnh lùng nói.
“Từ khi nào thuật luyện đan lấy số tuổi để bàn luận trước sau rồi?” Vương Đằng nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
“Nhìn tổng quát luyện đan sư trong cả nước, chưa tới mười mấy hai mươi năm tích lũy, ai có thể đạt tới giai đoạn luyện đan sư cao cấp, chứ đừng nói chi là cấp Đại sư. Tuổi của ngươi không lớn lắm, khẩu khí cũng không nhỏ.” Trần đại sư quát lớn.
“Những người các ngươi, bản lĩnh thì không học đến nơi đến chốn, ngược lại đi trách người khác quá mức ưu tú. Ta thấy mười mấy hai mươi năm luyện đan đạo của các ngươi đều là học uổng công rồi. Trị không hết chính là trị không hết, tìm một đống lý do, người khác có thể trị khỏi nhưng ngươi lại tìm mọi cách quấy nhiễu. Ngươi có ý gì?” Vương Đằng trực tiếp đáp lại.
Cũng không phải là hắn xem thường luyện đan sư Địa tinh, nội tình chênh lệch, không có gì hay, nhưng Trần đại sư trước mắt này cậy già lên mặt. Hắn cái gì cũng không nói, người khác llại cho hắn là bùn mà nặn, bắt nạt hắn.
“Ngươi!” Trần Duệ Phạm tức tới mặt mày xanh mét.
Một gã thanh niên bên cạnh hắn thấy thầy giáo bị sỉ nhục, trong mắt hiện lên vẻ ngập ngừng, nhưng vẫn đứng ra nói: “Vương Đằng, ta biết thực lực của ngươi đã đạt tới cấp Chiến tướng, thế hệ thanh niên không ai có thể theo kịp, nhưng về luyện đan đạo, từ nhiều năm trước thầy giáo của ta đã đạt tới cấp Đại sư, đã là đứng đầu ở Địa tinh, nói thế nào thì vẫn là tiền bối, ngươi nhục mạ hắn như thế có chút quá đáng rồi.”
“Thầy giáo của ngươi vô duyên vô cớ chạy tới trách cứ ta, chẳng lẽ đấy gọi là tiền bối à?” Vương Đằng liếc hắn một cái, khinh thường nói.
“Không nên nhiều lời, bản thân ta muốn xem ngươi có thể luyện được đan dược gì?” Sắc mặt Trần Duệ Phạm khó coi, tức giận hừ một tiếng nói.
“Chả ra làm sao.” Sắc mặt Vương Đằng bình thản nhìn hắn một cái, không thèm để ý tới nữa, nói với Thôi Hằng: “Viện trưởng Thôi, ta có thể dùng phòng luyện đan ở giữa kia sao?”
Thôi Hằng thấy việc đã đến nước này, nói thêm cái gì nữa cũng đều là vô dụng rồi, thở dài, gật đầu.
Vương Đằng trực tiếp đi thằng vào trong phòng luyện đan ở giữa kia.
Đám người Trần Duệ Phạm cũng không rời đi mà ở một bên đợi xem.
Còn Thôi Hằng tiến tới bên cạnh Đàm Đài Tuyền, thấp giọng hỏi: “Hiệu trưởng, rốt cuộc Vương Đằng có nắm chắc hay không?”
“Ngươi cảm thấy hắn là cái loại người bắn tên không đích sao?” Vẻ mặt của Đàm Đài Tuyền bình tĩnh, nhìn hắn liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
“Chuyện này…” Thôi Hằng đã hiểu ý tứ của Đàm Đài Tuyền, những hắn vẫn cảm thấy không thể tin nổi, ánh mắt không khỏi nhìn về phòng luyện đan ở giữa đã đóng cửa.
...
Bên trong phòng luyện đan, căn bản Vương Đằng không để Trần đại sư kia ở trong lòng, ánh mắt đảo qua, trong lòng niệm một tiếng nhặt.
Niệm lực tinh thần quét qua, mấy bong bóng thuộc tính rải rác trong phòng luyện đan lập tức bay về phía hắn.
Những bong bóng thuộc tính này tất nhiên là vừa mới rơi xuống lúc vị Trần đại sư kia luyện đan, hiện giờ cũng làm lợi cho hắn.
“Thuật luyện đan x30”
“Tinh thần linh cảnh x10”
“Thuật luyện đan x50”
“Thuật luyện đan x20”
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận