Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1104: Vụ cá cược hành tinh. (2)

“...”
Một lát sau, bên trong lốc xoáy truyền ra một giọng nói trầm khàn: “Ô Cốt, ngươi thực sự muốn làm vậy?”
Một giọng quyến rũ khác cũng vang theo: “Nếu thất bại, ngươi biết hậu quả rồi đấy.”
“Tuy ta cũng rất thích ngắm nhìn dáng vẻ tuyệt vọng đi đến cái chết của chúng, nhưng ngươi đùa hơi quá rồi, một khi ký vào khế ước linh hồn này đồng nghĩa rằng chúng ta đã đánh mất một nửa quyền chủ động.” Một giọng lạnh lẽo khác vang lên.
“Yên tâm yên tâm! Ta thất bại làm sao được.” Ô Cốt không thèm để ý mà xua tay.
Trong lốc xoáy rơi vào một khoảng im lặng.
“Thôi được, ngươi cố mà đảm đương chuyện này đi.” Giọng nói trầm khàn nói xong, cuộn giấy linh hồn lại được thả xuống.
“Không vấn đề, có gì ta chịu trách nhiệm.” Ô Cốt thề hứa đảm bảo.
Nói rồi ném cuộn giấy linh hồn cho Vương Đằng.
“Cầm lấy, ký tên vào là xong.”
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, nhận cuộn giấy linh hồn, chỉ thấy ngoài tên Ô Cốt ra thì có thêm ba cái tên khác, lần lượt là Hoan Thận, Hắc Yểm và Bách Đồn!
“Hắc Yểm, nó cũng có ở đây à.” Nội tâm Vương Đằng không khỏi ngạc nhiên, con kia biết thừa có hắn ở đây mà không hé răng câu nào, nhẫn nhịn giỏi đấy!
Vừa rồi, khi ba con loài Hắc Ám lên tiếng, Vương Đằng đã dùng ‘đôi mắt Nguyên Chất’ và ‘đôi mắt Linh Thị’ để nhìn trộm sự tồn tại của chúng thông qua vết nứt không gian, quả đúng là có ba con loài Hắc Ám cấp Ma Quân, vậy nên hắn không nghi ngờ gì nữa.
Cộng với nội dung được viết trên khế ước linh hồn cũng không có bất cứ vấn đề gì, Vương Đằng không do dự ký tên vào.
Tên vừa ký, khế ước linh hồn chính thức được lập!
Đôi bên đều cảm nhận được sự trói buộc của khế ước, ngay cả khi sự tồn tại của họ đã đạt đến cấp độ này cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc ấy.
E rằng nhân loại Địa Tinh không bao giờ có thể ngờ rằng, Vương Đằng đã lập một khế ước đánh cược với loài Hắc Ám về việc liên quan đến tồn vong của toàn bộ Địa Tinh chỉ bằng dăm ba câu nói.
Thật là quá qua loa!
Đương nhiên, theo một khía cạnh nào đó thì phải thừa nhận rằng, Vương Đằng đã đưa ra quyết định thích hợp nhất với tình hình lúc bấy giờ.
Chung quy, vết nứt của thế giới Hắc Ám đã được mở, cuộc đổ bộ của loài Hắc Ám là điều tất nhiên, không ai có thể ngăn cản.
Nếu thật sự để loài Hắc Ám tàn sát khắp nơi trên Địa Tinh thì e là sớm muộn gì toàn bộ Địa Tinh cũng trở thành đống đổ nát.
Nên vụ đánh cược này, chí ít cũng tạm thời bảo vệ được Địa Tinh.
“Được rồi, chắc chắn rồi nhé, giờ thì ngươi có thể đi đi.” Ô Cốt làm một động tác mời với Vương Đằng.
“Vội gì, lốc xoáy đang mát thế này, ta quyết định sẽ nán lại thêm lúc nữa.” Vương Đằng thảnh thơi nói.
“...” Ô Cốt.
Tại sao nó cảm thấy thằng nhóc này còn bỉ ổi hơn cả nó thế nhỉ?
“Ê, Hắc Yểm Ma Quân, lâu rồi không gặp, dạo này thế nào?” Vương Đằng không để ý đến Ô Cốt mà gọi vọng vào trong lốc xoáy.
“...” Bên trong lốc xoáy im lặng một lúc, sau đó mới vang lên tiếng Hắc Yểm Ma Quân: “Vương Đằng, ngươi mừng hơi sớm đấy, lát nữa khi vụ cá cược kết thúc cũng là cái chết của ngươi, để ngươi được chứng kiến người thân và bạn bè lần lượt chết trước mặt mình, hẳn là sẽ vui lắm đây.”
Vương Đằng đáp lại hai chữ: “Ha ha.”
“...” Đằng sau cơn lốc, Hắc Yểm Ma Quân nghẹn hơi.
Đằng sau lốc xoáy là một khu vực hỗn độn.
Không gian trập trùng, hình thành một vết nứt không gian rộng lớn.
Ba bóng người đang ngồi xếp bằng xung quanh vết nứt không gian, trên người lập lòe hắc quang, mơ hồ tỏa ra dao động mạnh mẽ trấn áp vết nứt không gian.
Một bóng người trong số đó khoác chiếc cái áo lông vũ đen tuyền, đó là một cô gái tuyệt đẹp với mái tóc xoăn dài tím thẫm, đôi mắt nàng ánh lên thứ ánh sáng yêu dị tối tăm.
Đó chính là Hắc Yểm Ma Quân đã không ít lần dây dưa với Vương Đằng!
Lúc này, Hắc Yểm Ma Quân nghe được tiếng cười của Vương Đằng thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Hai Ma Quân còn lại trông thấy biểu cảm đó của nàng thì không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Hắc Yểm, ngươi từng mâu thuẫn với nhân loại kia à?” Ma Quân Loài Hắc Ám tên Hoan Thận được bao phủ bên trong một lớp sương mù, thân hình nó thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ có đôi mắt xanh lá âm u là xuyên thấu qua lớp sương dày và dừng trên khuôn mặt của Hắc Yểm Ma Quân.
“Khửa khửa khửa, ta nghe nói lần trước ngươi chịu tổn thất không nhỏ trong tay một nhân loại, chẳng nhẽ chính là nhân loại kia?” Một con khác là Bách Đồn Ma Quân, khuôn mặt nó hệt như mặt lợn, dáng vẻ quái thai, ánh mắt ác độc nhìn Hắc Yểm Ma Quân, cười khửa khửa quái dị.
Hai mắt của Hoan Thận Ma Quân lập lòe, dường như có chút bất ngờ.
“Bách Đồn, ngậm cái mồm của ngươi lại!” Hắc Yểm Ma Quân hừ lạnh, nhắm mắt không muốn nhiều lời.
Không một ai biết trong lòng nó đang bức bối đến nhường nào, hồi ấy Vương Đằng chỉ là một con kiến chưa đạt đến cấp Chiến Tướng, tuy hắn dựa vào ngoại lực để đánh nó trọng thương nhưng Hắc Yểm Ma Quân vẫn hằng tin rằng là vì lần đó nó khinh địch quá mức, nếu cho nó cơ hội, chắc chắn nó sẽ dễ dàng nghiền nát Vương Đằng.
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, Vương Đằng rơi xuống thế giới Hắc Ám, nó không tìm được Vương Đằng kịp thời, ngược lại còn bị hắn khoắng sạch một tòa thánh thành mang về Địa Tinh.
Một lần nữa, nó lại thất bại trước Vương Đằng!
Thế là lần này nó chủ động đến Địa Tinh là để trả thù cho mũi tên đó, và giết Vương Đằng một cách triệt để.
Vậy mà chuyện quái quỷ gì đang diễn ra đây?
Tên khốn Vương Đằng đã kịp đuổi, thăng lên cấp Hành Tinh, ngang ngửa đẳng cấp với nó!!
Vậy làm sao nó có thể báo được thù?
Khi chưa đạt tới cấp Hành Tinh mà nó còn không làm gì được Vương Đằng, huống chi là hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận