Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1037: Các ngươi, đều đáng chết!

“Các ngươi chửi ta?” Thanh niên tóc xanh hết sức không thể tưởng tượng nổi hỏi.
“Có sao?” Lâm Sơ Hạ nghiêng đầu nhìn hai người với dáng vẻ ngây thơ.
“Bé gái, ngươi biết hậu quả của người miệng lưỡi sắc bén là gì không?” Sắc mặt của cô gái váy tím hơi lạnh lùng nói: “Sẽ bị cắt bỏ đầu lưỡi đấy.”
“Chị ơi, ta sợ quá, bà già này thật độc ác!” Lâm Sơ Hạ lập tức trốn vào trong lòng của Lâm Sơ Hàm, tỏ ra dáng vẻ như con thỏ trắng bị hoảng sợ.
Mặt cô gái váy tím tối sầm lại.
Bà… Bà già?
Độc ác?
Nàng như nghe thấy việc khó mà tin nổi nào đó, gương mặt tràn đầy kinh ngạc, suýt nữa không quay đầu qua được.
Sau đó nàng tức giận đến nỗi xanh mặt, ấm ức nói với thanh niên tóc xanh rằng: “Thiếu chủ, ngươi xem bọn họ lại chửi ta như vậy.”
Thanh niên tóc xanh xua tay, nói với hai người Lâm Sơ Hàm: “Xem ra các ngươi cũng không thấy quan tài không đổ lệ như những người khác.”
“Từng người các ngươi đều tưởng tính khí của ta tốt phải không!”
Sắc mặt của hắn cũng không phải quá tốt, một lần lại một lần bị người khác làm mất mặt mũi, thậm chí bị nhục mạ, đã sớm hao mòn chút ít kiên nhẫn và tính khí trong lòng hắn sạch sẽ.
Từng tia sát khí tràn ra từ trên người hắn!
“Nếu các ngươi không nói, thế thì đi chết hết được rồi, các ngươi chết đi, kẻ hèn nhát kia tự nhiên sẽ hiện thân!” Thanh niên tóc xanh nói với sắc mặt âm u.
“Thiếu chủ, chi bằng giao hai người phụ nữ này cho ta dạy bảo.” Cô gái váy tím đảo tròng mắt, nở nụ cười lạnh lùng nói: “Cho dù bọn họ cứng miệng như thế nào, ta cũng sẽ khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Được!” Thanh niên tóc xanh không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt nở một nụ cười gian ác, gật đầu nói: “Vậy thì giao cho ngươi, đừng khiến ta thất vọng.”
“Ngươi cứ yên tâm đi, đảm bảo khiến ngươi hài lòng.” Cô gái váy tím nói.
Hai người Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, chợt biến đổi sắc mặt.
Người phụ nữ này quả là vô cùng độc ác!
“Cho dù chúng ta chết, cũng sẽ không để ngươi đạt được mục đích đâu.” Lâm Sơ Hàm lạnh lùng nói.
“Điều đó không thể tùy các ngươi được.” Cô gái váy tím không lo lắng hai người Lâm Sơ Hàm tự tìm chết, vì lúc này tay chân của bọn họ đều bị trói lại, nguyên lực trong cơ thể cũng bị phong tỏa, căn bản không thể tìm chết được, nàng nói với một võ giả bên cạnh: “Mở lồng ra, ta muốn dẫn bọn họ đi.”
Võ giả đó lập tức nở một nụ cười quỷ quái, cười hì hì nói: “Tử Lâm, ngươi ra tay phải nhẹ thôi, đừng chơi hỏng hai người đẹp nhỏ này, nếu không đến lúc đó thiếu chủ không còn được chơi nữa!”
“Hừ, cần ngươi nhiều lời!” Tử Lâm tỏ thái độ không tốt liếc nhìn đối phương.
Võ giả kia thấy dáng vẻ xinh xắn này của Tử Lâm, hắn thầm hô không chịu nổi, tức khắc rời ánh mắt đi, không dám nhìn thêm.
Đây là người phụ nữ của thiếu chủ.
Lỡ nhìn thêm vài lần, chọc thiếu chủ không vui, thì hắn sẽ không chịu nổi đâu.
Hắn lập tức mở lồng ra, làm động tác mời với Tử Lâm.
Tử Lâm ngửa cổ lên, giống như con thiên nga trắng kiêu ngạo, bước vào trong đó, hoàn toàn không khách sáo lôi hai người Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ ra ngoài.
Đừng nhìn nàng mỏng manh yếu đuối, thật ra sau khi thực lực của nàng được thanh niên tóc xanh đập rất nhiều đan dược như không cần tiền thì đã đạt tới cấp Chiến Tướng, mạnh hơn võ giả tầm thường nhiều.
Tử Lâm vỗ nhẹ gương mặt của Lâm Sơ Hạ, nói: “Nhỏ chết tiệt, ngươi cứng miệng thêm một lần thử xem đi!”
“Phụt!” Lâm Sơ Hạ không phải con gái yếu ớt mặc cho người khác bắt nạt, lập tức phun nước bọt vào mặt nàng.
Bỗng nhiên Tử Lâm ngẩn người ra, sờ nước bọt trên mặt, hai mắt nàng trừng to, tỏ ra vẻ không thể tin nổi.
“Ngươi, ngươi…”
“Ngươi gì ngươi, nước bọt của ta uống ngon không?” Lâm Sơ Hạ cười hì hì nói.
“Ngươi tìm đường chết!” Tử Lâm nổi giận run rẩy khắp người, tát thẳng một bạt tai sang đó.
Lâm Sơ Hàm thấy em gái sắp bị đánh, trong lúc nóng lòng cũng không lo được mấy thứ khác, nàng đâm đầu qua đó.
Tử Lâm không ngờ Lâm Sơ Hàm trong tình hình nguyên lực toàn thân bị trói buộc còn có thể dùng phương thức tấn công gần như ngang tàng bạo ngược như thế, cộng thêm khoảng cách giữa hai người lại gần, lập tức bị đụng vào lồng ngực, hai trái bóng bằng thịt bị đụng đến nỗi đau nhói, không khỏi lùi về sau mấy bước.
Đau ngực… thật!
Tất nhiên bạt tay tát sang Lâm Sơ Hạ đó cũng đi vào ngõ cụt.
Lúc này Tử Lâm không màng tới những thứ này, che ngực lại, đau đến mức hít ngược hơi lạnh, nếu không phải tình hình không cho phép, giờ phút này nàng cũng muốn xoa nhẹ làm dịu cơn đau.
Mấy võ giả bên cạnh chợt lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, lại không dám nhìn thêm, liền ngẩng đầu lên như không hề trông thấy điều gì.
Thanh niên tóc xanh ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ, Tử Lâm, ngươi không sao chứ?”
“Thiếu chủ, ta, ta không sao, ta rất tốt!” Sắc mặt Tử Lâm trắng bệch, cố nặn ra một nụ cười, nói rằng.
“Hay ngươi vẫn là trở về nghỉ ngơi một lát trước, chuyện dạy bảo đợi một lát cũng được, ta không vội như thế.” Thanh niên tóc xanh nói.
“Không, bây giờ ta muốn dạy bảo bọn họ, ta phải để bọn họ biết thủ đoạn của ta.” Tử Lâm cắn răng nghiến răng nói.
“Ơ… Được thôi, ngươi vui là được!” Thanh niên cảm thấy lúc này Tử Lâm hơi đáng sợ, lập tức nói.
Hai mắt Tử Lâm phun lửa, trừng mắt nhìn sang Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ, nếu ánh mắt có thể giết người thì giờ phút này Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ hạ đã bị chém hàng chục nghìn nhát đao.
Mối thù đột kích ngực, không đội trời chung!
Úi… Đau quá!
Thanh niên tóc xanh không bận tâm chuyện bên này nữa, hắn quay người lại ra lệnh mở hai lồng còn lại ra, áp giải nhóm người Vương gia và Lữ Thư, đám người Bách Lý Thanh Phong ra ngoài, xếp thành một dãy đứng trên cao đài.
Hắn lại ngồi vào chiếc ghế dưới đài, hưởng thụ mấy thị nữ xinh đẹp xung quanh phục vụ, chỉ vào ông cụ Vương đứng đầu, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hắn đi, giết ông già này trước, chặt đầu của hắn xuống, treo lên phía trên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận