Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 727: Mọi người, đã lâu không gặp!

“Hắn …bị làm sao vậy?” Vương Đằng không hiểu ra sao, hỏi lại: “Hình như ta cũng không nói gì quá đáng mà, đúng không?”
“Ngươi nói xem?” Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu đồng thanh nói.
“Cái miệng này của ngươi, có thể độc chết người ta!” Lâm Sơ Hàm tức giận trợn mắt một cái. Tiêu Vân Phàm vừa cứu nàng một mạng, đáy lòng nàng cũng có cảm kích với Tiêu Vân Phàm đấy.
“Oan cho ta quá!” Vương Đằng buồn phiền đầy mặt: “Ta có nói cái gì đâu trời.”
Rầm rầm rầm!
Tiếng gầm rú kinh khủng từ xa xa truyền tới.
Trên bầu trời, cường giả nhân loại chém giết với hải thú.
Trong nguyên lực bùng nổ, cũng có thi thể của cường giả nhân loại bỏ mình ngã xuống đất, sau đó bị những hải thú gần đó nuốt chửng.
Vương Đằng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: “Không tán dóc với các ngươi nữa, ta đi về phía bên ngoài giúp những người khác.”
“Ngươi cẩn thận một chút!” Lâm Sơ Hàm không khỏi lo lắng, nói.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu, nhìn Lâm Sơ Hàm một lần, chân đạp mạnh, cả người hóa thành cầu vồng, mạnh mẽ xông lên bầu trời.
Khi hắn xông lên bầu trời, một bóng người màu đen cũng tách ra từ trên người hắn, rời đi.
“Bảo vệ tốt cho nàng!” Ngay sau đó, giọng nói của Vương Đằng bay vào trong tai bóng đen đó.
Bóng đen gật đầu, biến mất không còn tăm tịch trong nháy mắt.

Đám người Từ Uyển Đồng nhìn theo Vương Đằng bay đi, không khỏi cảm thán: “Sơ Hàm, ta thật ghen tỵ với ngươi, cảnh tượng Vương Đằng hạ xuống vừa rồi quả thật là lực bạn trai bùng nổ luôn nha!”
“Đúng đó đúng đó, nếu ta có bạn trai như vậy, chắc chắn lập tức lấy thân báo đáp.” Điền Tiếu Tiếu vung vẩy nắm tay, nghiêm túc gật đầu.
“Các ngươi muốn chết sao!” Sắc mặt Lâm Sơ Hàm ửng đỏ, nàng trừng hai người: “Cái gì mà bạn trai, cái gì mà lấy thân báo đáp, tên kia mới không phải bạn trai của ta.”
“Hứ, ngươi cứ miệng một đằng, trong lòng một nẻo đi.” Từ Uyển Đồng bĩu môi nói: “Ngươi không thấy vừa rồi hắn lo lắng cho ngươi biết bao nhiêu, tuy rằng che dấu rất tốt, nhưng kiểu người như hắn, có thể làm tới mức như vậy vì ngươi, cũng đã không dễ dàng gì rồi. Ngươi phải tranh thủ nắm chắc, nếu không heo nhà ngươi sắp bị cải trắng hoang dại câu dẫn đi mất đấy.”
Lâm Sơ Hàm dở khóc dở cười.
Cái ví dụ này thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhưng khi nàng nghĩ tới ánh mắt của Vương Đằng lúc trước, đáy lòng lập tức như có dòng nước ấm chảy qua, nàng không khỏi rơi vào im lặng.
Rống!
Tiếng gầm gừ của hải thú vang lên, một con hải thú cấp tam tinh trùng kích đánh tới.
“Bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới những chuyện này, phải chiến đấu rồi!” Sắc mặt Lâm Sơ Hàm nghiêm trọng, nàng giơ lên chiên kiếm trong tay, đâm về phía hải thú ở đối diện.
Mấy người Từ Uyển Đồng cũng lập tức hít sâu một hơi, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc, phối hợp với Lâm Sơ Hàm, vây công hải thú.
Vương Đằng xông lên không trung, ánh mắt quét qua, lập tức cảm ứng được khu vực chiến trường của mấy người Đồng Hổ.
Vô số hải thú cấp thất tinh trở lên vây công, khiến bọn họ ứng phó mệt mỏi, khó khăn chống đỡ.
Mắt hắn chợt lóe lên, nhanh chóng chạy qua phía bên đó.
“Đáng chết, những thứ này mẹ nó sao nhiều như vậy, trước giờ ta chưa từng đánh trận nào bực bội như thế này.” Đồng Hổ bị một con hải thú đụng bay, khóe miệng tràn máu tươi, mắng to.
Trong lúc chiến đấu, hình như hắn thi triển ra một loại công pháp luyện thể nào đó, thân hình càng thêm cao lớn cường tráng, giống như một con gấu.
Nhưng đối diện với hải thú thân hình to lớn, hắn vẫn bị đánh ầm ầm, bay cả ra ngoài.
Mấy viện trưởng các học viện khác như Tô Cảnh, Thôi Hằng còn lo chưa xong thân mình, cũng liên tục bại lui dưới thế công kích điên cuồng của hải thú.
“Cố chống đỡ đi, lão Hổ, đừng có chết trước chúng ta.” Viện trưởng học viện Luyện tạo trường Quân đội Hoàng Hải thỉnh thoảng buông lời trêu ghẹo.
Mặc dù hắn là một luyện tạo sư, nhưng đồng thời tu vi võ đạo không kém, đã đạt tới cấp Chiến Binh thất tinh.
“Phi phi phi, ta mới không dễ chết như vậy.” Đồng Hổ tức giận trợn trắng mắt, sau đó sắc mặt nghiêm túc, gào lên với mấy hải thú ở trước mặt: “Hổ không giận, thật tưởng ta là con mèo bệnh đấy à!”
Trong chốc lát, một khí thế mạnh mẽ bùng nổ trên người hắn, ngưng tụ ra một hư ảnh mãnh hổ trên đỉnh đầu của hắn, thân hình nó quỳ mọp, giống như đang săn mồi, lập tức phát động tấn công.
Rống!
Tiếng rống kinh khủng vang vọng, chấn động cả không khí, cuồn cuộn không ngớt.
Hải thú đối mặt với tiếng gầm rú này, cuối cùng không khỏi lùi về sau một bước, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng.
“Giết!” Khí thế Đồng Hổ bạo phát, nghiền ép hải thú trước mặt, giống như một con mãnh hổ bổ nhào giết qua bên đó.
Nguyên lực tàn sát, hải thú bị xé nát, máu rươi trải đầy trời.
Thế cục đảo ngược trong nháy mắt!
Đám người Tô Cảnh, Âu Trường Tung chấn động tinh thần, mỗi người cũng thi triển ra những thủ đoạn mạnh nhất, đánh chết hải thú vây công ở xung quanh.
Rống!
Tiếng rống giận vang lên, có lẽ nhìn thấy mấy người giết chết quá nhiều hải thú có thực lực mạnh mẽ, hải thú dưới mặt biển phẫn nộ không ngớt, trong đó có ba con hải thú cấp bát tinh nhảy lên từ mặt biển, đánh về phía đám người Đồng Hổ.
“Mịa nó, cấp bát tinh, có ai tới đây phụ một tay diệt bọn nó không!” Đồng Hổ hú lên quái dị.
Thực lực của mấy hải thú này đều cực mạnh, vảy giáp cứng rắn, rất khó đối phó, muốn vượt cấp đánh chết căn bản là không thể nào.
Nhưng bọn họ chung quy cũng không thể thối lui, trước khi những cường giả khác chạy tới đây, nếu bọn họ lui đi rồi, võ giả cấp thấp ở hậu phương chỉ có thể bị nghiền ép.
Ầm!
Mấy người Đồng Hổ lập tức bộc phát nguyên lực cùng nhau va chạm ba con hải thú cấp bát tinh.
Hào quang nguyên lực chớp lên trên không trung, phát ra từng tiếng nổ mạnh.
Vào lúc này, mọi người đang ở trong hầm trú ẩn dưới mặt đất chỉ có thể nhìn thế từng cụm hào quang nguyên lực va chạm vào nhau, lại không nhìn thấy bóng người trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận