Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 721: Chú Hắc, thế này không giống ngươi lắm! (2)

“Vương Đằng!” Lý Hắc kêu lên một tiếng không mấy chắc chắn lắm.
“Chú Hắc, thế này không giống với chú nha, thảm hại như vậy!” Vương Đằng thong dong bước lại trước mặt Lý Hắc, đỡ hắn đứng dậy.
“Thật sự là ngươi, ngươi…” Ánh mắt Lý Hắc lóe lên tia khác thường, đáy lòng có rất nhiều thắc mắc nhưng nhất thời lại không nói ra được.
“Chú Hắc, ta giải quyết mấy con chuột Chân Lý giáo này trước rồi nói.” Vương Đằng nói.
“Chuột? Tên nhóc kia, ngươi quá càn rỡ rồi!” Sắc mặt Liêu Sát rất khó coi, trong lòng tức giận không thôi.
Chân Lý giáo bọn họ tự xưng là nắm giữ chân lý, cao hơn người một bậc, xem thường đám người dân và võ giả bình thường. Kết quả vào miệng Vương Đằng bọn họ lại biến thành chuột!
Vương Đằng liếc hắn một cái, Ma Khuyết trong tay cắm nghiêng vào đất.
Tướng quân Thẩm cũng nhận ra Vương Đằng, có hơi kinh ngạc, cũng có thắc mắc, nhưng niềm vui mừng chiếm phần lớn hơn.
Mặc dù thực lực của hắn gây bất ngờ, vừa ra tay đã giết chết một cấp Chiến Tướng của Chân Lý giáo thật sự khiến người ta hoảng sợ vô cùng, nhưng đối với tình hình hiện tại thì lại là chuyện tốt.
Bây giờ, bên Chân Lý giáo chỉ còn lại một người cấp Chiến Tướng, hắn liên thủ với Vương Đằng thì nhất định có thể giết chết tên đó tại đây.
“Vương Đằng, ngươi và ta liên thủ, quyết không để những tà đồ Chân Lý giáo rời khỏi đây.” Tướng quân Thẩm lập tức nói.
Vương Đằng không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Sắc mặt Liêu Sát thay đổi, thế mà lại xoay người bay lên trời chạy trốn.
Một cấp Chiến Tướng còn có phần thắng nhưng để hắn đối mặt với hai cường giả thực lực cấp Chiến Tướng cùng lúc, không chạy chẳng lẽ ở lại chịu chết sao?
“Chặn hắn lại!” Tướng quân Thẩm giẫm chân một cái biến thành một tàn ảnh xông về phía Liêu Sát.
Đáng tiếc tốc độ của Liêu Sát bỗng tăng lên, một lòng chạy trốn, chẳng hề có tí lưu luyến, tốc độ nhanh đến mức người khác chậc lưỡi.
Vương Đằng lạnh lùng cười một cái, bóng hình vừa chớp lên đã biến mất tại chỗ.
Đôi mắt Lý Hắc trợn lên một cái, hắn căn bản chẳng nhìn rõ được chuyện gì xảy ra thì Vương Đằng đã biến mất, tốc độ và thân pháp quá mức khủng khiếp.
Liêu Sát vô cùng tự tin về tốc độ của bản thân. Nhìn thấy tướng quân Thẩm không đuổi kịp, hắn thở phào một hơi trong lòng, nhưng ánh mắt vừa quét qua lại bỏ sót bóng dáng của thanh niên đó, trong lòng hắn liền giật một cái.
“Đáng chết, tên nhóc đó rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu tới vậy!” Liêu Sát mắng nhiếc trong lòng, tốc độ bỏ chạy càng nhanh hơn.
Ngay lúc này, không gian trước mặt hắn dao động một hồi, bóng dáng của Vương Đằng xuất hiện từ không trung, chém ra ánh đao.
“Chết đi!”
“Cút ra!” Đồng tử Liêm Sát co rút, hắn giận dữ mắng một tiếng, vung chiến kiếm lên muốn chém Vương Đằng ra.
“Thiên Cương Hỏa Diễm đao!”
“Sát Lục đao ý!”
Vương Đằng chẳng hề nương tay, chiến kỹ thiên giai cùng Sát Lục đao ý bộc phát toàn bộ.
Lực lượng của hắn đã mạnh hơn ngày trước từ lâu, dựa vào cấp Chiến Binh cửu tinh cũng đủ để vượt giai giết cấp Chiến Tướng thập tinh.
Từng đợi Sát Lục ý thâm nhập vào đầu đối phương.
Liêu Sát chỉ cảm thấy một biển máu và núi xác chết đập vào mặt, tinh thần bị kinh sợ, ánh mắt hoảng sợ, đến khi hắn có ý thức trở lại thì ánh đao rực lửa đã giáng lên người hắn.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Liêu Sát bị giết ngay tại chỗ, xác rơi xuống mặt đất.
Xung quanh rơi vào một mảnh yên tĩnh!
Tướng quân Thẩm dùng nét mặt như nhìn thấy quỷ mà nhìn Vương Đằng, giống như nhìn thấy quái vật vậy!
Đã nói là liên thủ mà?
Kết quả một mình ngươi đã giết chết đối phương rồi!
Hơn nữa tổng cộng chỉ dùng một chiêu – trong một giây đã giết chết cấp Chiến Tướng!
Chuyện này khiến hắn sao mà chịu được?
Tướng quân Thẩm vô cùng nghi ngờ cấp Chiến Tướng này là giả.
Cái tên cấp Chiến Tướng trước đây hắn còn cho rằng là do Vương Đằng nhờ vào thế đánh lén mới có thể dễ dàng giết đối phương như vậy.
Nhưng bây giờ chính diện đụng nhau, kết quả vẫn dễ dàng giết như vậy!
Vậy Vương Đằng bây giờ rốt cuộc mạnh đến thế nào?
Trong chiến trường trước tháp Nguyên Lực, mọi người đều im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi!
Không những tướng quân Thẩm không tin mà ngay cả Lý Hắc vô cùng quen thuộc với Vương Đằng lúc này cũng trợn tròn mắt, nét mặt không biết nên tỏ ra biểu cảm gì.
Tên nhóc này thật sự là Vương Đằng mà hắn quen biết sao?
Một thời gian không gặp, sao hắn có thể trở nên mạnh như vậy?
Hắn còn nhớ lúc đầu Vương Đằng và tiểu đội Chiến Hổ bị quân đoàn Xích Hổ truy bắt, hắn của lúc đó thảm hại vô cùng, vẫn còn là một nhóc con cần trưởng bối bọn họ bảo vệ.
Kết quả chớp mắt tên nhóc này bỗng trở nên cường tráng, thậm chí còn bảo vệ ngược lại mấy lão già bọn họ.
Nghĩ lại đã cảm thấy không chân thực lắm, nhưng lại có một niềm vui mừng khó hiểu dấy lên trong lòng.
Bọn họ già rồi, nhưng võ giả thế hệ mới đang lớn lên.
Có lẽ lớp trẻ khác vẫn chưa đạt đến trình độ khoa trương như Vương Đằng, nhưng bọn họ vẫn đang trưởng thành, sớm muộn cũng có thể đảm đương một mình.
Còn Vương Đằng trước mặt vô cùng chói mắt.
Tên này nhất định là tài năng xuất chúng của thế hệ này!
…….
“Hai vị Hồng y giáo chủ đại nhân…chết rồi!”
Võ giả Chân Lý giáo rơi vào hỗn loạn, gương mặt đầy sự khiếp sợ nhìn thanh niên đứng giữa nơi đó.
Tuy bọn họ điên cuồng, nhưng trước sự chênh lệch xa về thực lực, có điên cuồng hơn nữa cũng phải sợ hãi nha!
Sợ hãi vốn là bản năng của sinh vật, bọn họ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Chạy!”
“Chạy thôi!”
Không biết ai kêu lên một tiếng, võ giả Chân Lý giáo lập tức chạy tán loạn, tai họa ập đến, mỗi người tự bay đi.
Những võ giả này đều là cấp Chiến Binh bát tinh trở lên, thực lực không kém, nhưng đối mặt với cấp Chiến Tướng, bọn họ không có bất cứ suy nghĩ chống cự nào.
Đặc biệt khi tận mắt nhìn thấy Vương Đằng mắt giết chết hai vị cường giả cấp Chiến Tướng cao cao tại thượng, ngày thường không ai bì nổi ở Chân Lý giáo kia chỉ trong nháy, bọn họ càng kinh sợ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận