Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 927: Trở về Đông Hải! (2)

“Phải, phải, phải. Nên lo lắng, nên lo lắng.” Vương Thịnh Quốc sợ ngay.
Lý Tú Mai vỗ tay Lâm Sơ Hàm ở bên cạnh, nói: “Sơ Hàm, sau này ngươi phải giúp ta quản thằng nhóc Vương Đằng kia nhiều hơn, gần đây hắn càng ngày càng buông thả rồi.”
Chỗ ở hiện giờ của cả nhà Lâm Sơ Hàm cách trụ sở Vương gia không xa, vì vậy thường bị Lý Tú Mai gọi tới.
Lâm Sơ Hàm không thể từ chối, chỉ có thể cứng da đầu tới, sau khi đến nhiều lần, bây giờ cũng quen rồi.
Hôm nay đúng lúc nàng đang ở Vương gia.
Ở bên cạnh nàng, bóng dáng của Chu Bạch Quân cũng linh hoạt đứng ở đó, chỉ là nàng không quen thân với người Vương gia như Lâm Sơ Hàm.
Chu Bạch Quân nhìn Lý Tú Mai thân mật với Lâm Sơ Hàm, trong mắt không khỏi lóe qua tia sáng khác thường.
Lúc này, Lâm Sơ Hàm nghe thấy lời nói như dạy con dâu của Lý Tú Mai, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ lên. Nhất là lúc thấy đám người ông cụ Vương cười ha ha nhìn nàng, nàng lại càng cảm thấy bản thân không có chỗ yên.
Đều tại tên Vương Đằng kia!
Lâm Sơ Hàm không biết nên nói gì, chỉ có thể cười trừ, trong lòng thì đã hỏi thăm Vương Đằng vài trăm lần.
Lý Tú Mai còn muốn nói thêm gì đó.
Đúng lúc này, trong bầu trời vang lên tiếng gió rít, không tính chói tai, nhưng truyền vào trong tai mọi người lại cực kỳ rõ ràng.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiến cơ khổng lồ như linh hồn đang từ từ hạ xuống, khí lưu cực mạnh làm đất bụi bay lên.
Cửa cabin chiến cơ khởi động, một bóng dáng quen thuộc bước ra trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Ơ, mọi người đều ở đây à!”
Chiến cơ màu đen khổng lồ đáp xuống mặt đất, bụi đất xung quanh bay lên, thân máy bay hình giọt nước kia lúc như ẩn như hiện, bề mặt phản chiếu ánh sáng khiến người ta tim đập nhanh.
Người Vương gia trợn to mắt, ngẩn ngơ nhìn chiến cơ trước mặt và người trẻ tuổi bước ra từ trong chiến cơ kia.
Bọn họ đã nghĩ đến bắt đầu, nhưng thật sự chưa nghĩ đến kết quả này.
Người Vương gia vốn đều cho rằng Vương Đằng sẽ đi máy bay dân dụng, hạ cánh ở sân bay Đông Hải, sau đó ngồi xe trở về, chứ căn bản không ngờ tới hắn trực tiếp đi chiến cơ khủng bố hạ cánh ở trên quảng trường của nhà mình.
Thân máy bay dài vài chục mét, đường cong đẹp đẽ và ánh sáng lộng lẫy của chiến cơ Phượng Vương có sức xung kích cực lớn đối với người bình thường.
Đối với người bình thường, máy bay dân dụng gì đó không còn xa lạ, nhưng lại là lần đầu thấy chiến cơ chiến đấu và hưu nhàn vẹn toàn như vậy.
“Con trai, ngươi đây là… tình huống gì?” Lý Tú Mai phá vỡ yên tĩnh đầu tiên, tiến lên hỏi.
“Cái gì tình huống gì?” Vương Đằng nhảy xuống khỏi chiến cơ, dáng vẻ thảnh thơi, giống như đi du lịch về vậy.
“Ý của mẹ ngươi là chiến cơ này của ngươi là chuyện gì?” Vương Thịnh Quốc nói.
Ông cụ Vương và đám người Vượng Thịnh Hồng cũng đều tò mò hình tới, bọn họ thực sự vô cùng tò mò về lai lịch của chiến cơ này.
Trong sự hiểu biết của bọn họ, nói thế nào chiến cơ này cũng không nên xuất hiện ở đây.
“Người khách tặng đó.” Vương Đằng tùy tiện nói.
“Người khác… tặng??” Mọi người đều ngơ ngác.
Đáp án này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tặng một chiến cơ, ai hào phóng như vậy?
Vấn đề là, đây không phải vấn đề tiền nong, chiến cơ có tiền cũng không mua được!
“Chờ đã, nói như vậy chiến cơ này là của ngươi sao??” Bác cả Vương Thịnh Hồng của Vương Đằng không nhịn được kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ nó là của ta rồi.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Không phải, ngươi nói rõ ràng cho ta, ai tặng ngươi một chiến cơ to như vậy?” Lý Tú Mai vội vàng kéo hắn qua, hỏi.
“Đúng đấy, ngươi đừng có lừa bọn ta.” Vương Thịnh Quốc nói.
“Lần này ta lại lập không ít không lao, nên nguyên soái quân đội tặng.” Vương Đằng nói đơn giản.
“Nguyên soái quân đội!!!”
“Ngươi lại lập công rồi?!” Nghe vậy mọi người lại sửng sốt.
Ra ngoài một chuyến đã lại lập công.
Công lao này cứ như là đi nhặt cải thảo vậy.
Người khác lập công đều tốn sức trăm đắng ngàn cay, sao cảm giác tới chỗ Vương Đằng lại trở thành vô cùng đơn giản?
“Thật hay giả vậy? Ngươi đến Hạ đô một chuyến thì có thể lập công gì?” Vương Thịnh Quốc hỏi.
Vương Đằng dở khóc dở cười. Hắn đâu chỉ đến Hạ đô, ngay cả nước ngoài cũng đi rồi, còn trải qua không ít chuyện, người trong nhà đều tưởng hắn vẫn luôn ở Hạ đô.
Thế là hắn đã kể lại một lượt chuyện của hội giao lưu.
Nhưng hắn cũng đã lược bỏ bớt không ít, sợ dọa bọn họ.
Trong lời Vương Đằng, hắn chỉ là đánh bại mấy thiên tài võ giả, cho nên bên trên cực kỳ vui mừng, rồi tặng chiến cơ này cho hắn xem như phần thưởng.
Người vương gia nghe mà ngẩn ngơ.
Núi Thánh gì, võ giả gen gì đó… Những thứ này cách bọn họ hơi xa, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đang nói chuyện, trong bầu trời phía xa, mấy bóng người bay nhanh tới, đáp xuống trước mặt mọi người.
Chính là đám người Tổng đốc Giang, Diệp Cực Tinh, Phó Thiên Đao, Tần Hán Hiên.
Sự tồn tại của vũ khí mang tính chiến lược như chiến cơ Phượng Vương đột nhiên tiến vào Đông Hải, hơn nữa còn hạ cánh ở chỗ Vương gia, tất nhiên là đã làm kinh động bọn họ.
Vương gia là gia tộc của Vương Đằng, hiện giờ Vương Đằng không ở đây, bọn họ ít nhiều gì cũng phải chăm sóc đôi chút.
Nhưng sau khi bọn họ đáp xuống đã thấy Vương Đằng, trong lòng lập tức thở phào.
“Ta đã đoán được chắc chắn là tên nhóc ngươi về rồi mà.” Tổng đốc Giang liếc nhìn chiến cơ Phượng Vương, trong mắt lóe qua vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn Vương Đằng cười nói.
“Ta vừa về Tổng đốc Giang đã đến chào đón, đúng là khiến ta được sủng ái mà lo sợ.” Vương Đằng cười he he nói.
“Nếu không phải chiến cơ Phượng Vương này đột nhiên xuất hiện, thì ta sẽ không qua đây. Đông Cảnh xây dựng lại, nửa tháng này ta bận tới chân không chạm đất, đâu rảnh mà quản ngươi.” Tổng đốc Giang trợn trắng mắt, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận