Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1087: Ngọn lửa thảm họa!

Hắn tự nhiên không sợ tinh thú loại này, nhưng không tình nguyện chính diện đón đỡ một chưởng này, lấy thân hình võ giả nhân loại, một chưởng này đủ để khiến hắn bị thương.
Sắc mặt Chu Huyền Vũ nghiêm nghị, đang chuẩn bị tránh đi, không định đón đỡ một chưởng này.
Về phần Vương Đằng thì hắn vốn không hề lo lắng gì, chỉ là một tinh thú cấp Lãnh Chúa thập nhị tinh đâu thể gây tổn thương gì cho cường giả cấp Hành Tinh được.
Nhưng mà khiến hắn không ngờ nổi là cách làm của Vương Đằng còn trực tiếp hơn tưởng tượng của hắn.
Chỉ thấy Vương Đằng cũng đánh ra một chưởng, đón nhận lấy bàn tay vĩ đại của con vượn núi kia.
Hai bàn tay, một lớn một nhỏ, cực kỳ cách xa.
Rầm!
Ngay sau đó là ầm ầm va chạm một chỗ.
Bàn tay có vẻ tương đối nhỏ yếu kia lại cứng rắn đỡ được bàn tay vĩ đại của con vượn núi.
Hơn nữa còn không chỉ như thế!
Rắc ~ rắc!
Trong mắt con vượn núi kia đầy không thể tin nổi, dù thế nào đều không ngờ rằng nhân loại nhỏ bé nhìn như yếu kém trước mắt lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy, nhưng còn không để cho nó nghĩ nhiều, một trận đau nhức đã truyền đến từ trên cánh tay kia, tiếng nứt xương rõ ràng vang dội lên, khiến nó không khỏi phát ra tiếng gầm đau đớn.
Grào!
“Kêu con bà mày!”
Sau khi Vương Đằng và con tinh thú vượn núi đối chiến một chưởng thì thân thể đột nhiên biến mất, khi xuất hiện đã ở trên đỉnh đầu vượn núi.
“Ngươi ngã xuống cho ta!”
Chỉ thấy hắn đạp xuống một cước, dẫm thẳng lên trên gáy vượn núi vĩ đại.
Toàn thân vượn núi chấn động, lập tức cảm giác được một lực lượng vô cùng mạnh mẽ phát ra từ trên đỉnh đầu, thân hình vĩ đại sụp xuống không theo khống chế.
Cảm giác kia giống như một tảng thiên thạch ngoài bầu trời đập vào đầu nó!
Ầm ầm ầm!
Vượn núi ngã vào trong dãy núi, khiến mặt đất rung chuyển, cây lớn đổ cả mảng, thật sự có thể nói là đất rung núi chuyển.
Động tĩnh này thật sự không nhỏ, lập tức có rất nhiều tinh thú ẩn nấp trong dãy núi bị kinh động chui ra, phát ra từng trận gầm lên giận dữ.
Chu Huyền Vũ nghe được mà kinh hồn bạt vía một trận!
Nhiều tinh thú cấp Lãnh Chúa như vậy, nếu như bị chúng bao vây, chỉ sợ đừng mong chạy trối chết.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Vương Đằng lại có vẻ lạnh nhạt, giống như hoàn toàn không coi trọng.
Chu Huyền Vũ lập tức cảm thấy mình thật tự ti!
Người với người, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ?
“Một con khỉ thật lớn!” Vương Đằng không chú ý đến biểu cảm buồn bực của Chu Huyền Vũ, từ trên bầu trời hạ xuống, lơ lửng giữa không trung, nhìn tinh thú vượn núi kia, chậc chậc ngợi khen.
“Nhân loại, ngươi dám xâm nhập vào địa bàn của chúng ta.” Vượn núi vĩ đại chịu đựng đau nhức, bò dậy từ trên mặt đất, lại một trận ồn ào cực lớn, nó ngẩng đầu lên nhìn Vương Đằng, nói lời hung tợn.
“Úi chà, ta rất sợ đó.” Vương Đằng lập tức lùi lại một bước, vỗ ngực, hoảng sợ nói.
“…” Vượn núi.
“…” Chu Huyền Vũ.
Kỹ thuật diễn thật, thật khoa trương!
Khóe mắt Chu Huyền Vũ giật giật, nhìn Vương Đằng thán phục.
Đây đúng là rất Vương Đằng!
“Grào!” Vượn núi tự nhiên cũng nhìn ra được Vương Đằng đang đùa bỡn nó, lúc này ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào: “Các vị, các ngươi còn chờ cái gì nữa, giết… Ặc!”
Tiếng rít gào của vượn núi bị mắc nghẹn một nửa trong cổ họng, phát ra một âm thanh giống như con vịt bị mắc cổ, im bặt lại.
Chu Huyền Vũ có vẻ mặt kỳ quái, hắn nhìn thấy cái gì kia?
Mới vừa rồi lúc vượn núi kia ngửa mặt lên trời rít gào, không biết Vương Đằng lấy được một tảng đá lớn từ chỗ nào, nện thẳng vào trong miệng con vượn núi.
Đừng hỏi vì sao công kích đơn giản như vậy lại có thể thành công!
Hỏi chính là miệng vượn núi há quá lớn!
Lúc này vượn núi kia khó chịu đến cực điểm, miệng há to, cổ rướn dài lên, tảng đá lớn mắc kẹt trong cổ họng của nó, nuốt không trôi, nhả không ra.
Cố tình yết hầu lại là nơi cực kỳ yếu ớt, lúc này lại không thể dùng lực lượng để phá vỡ.
Chu Huyền Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của nó, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu lăn lăn, cảm thấy cổ họng giống như có thứ gì đó mắc kẹt, khô ráp khó chịu.
Một chiêu này quả thật nham hiểm!
Chu Huyền Vũ cảm thấy cũng chỉ có Vương Đằng mới có thể nghĩ ra được chiêu tổn hại như vậy.
Đây quả nhiên lại thật Vương Đằng!
Tinh thú xúm đến từ bốn phía nhìn thấy một màn này đều đồng loạt dừng bước chân, không khí rơi vào trong quỷ dị.
Nhân loại này có dáng vẻ thật đáng sợ!
Chúng nó xông lên như vậy không thành vấn đề thật chứ??
Mọi người ngủ ngon trong ổ không được sao, tại sao phải đi ra đánh sống đánh chết, cần gì chứ!
“Crộp crộp ~ rắc rắc… Phi phi phi…”
Lúc này, vượn núi vĩ đại kia cuối cùng đã nghĩ ra dùng nguyên lực chấn vỡ tảng đá lớn trong cổ họng, yết hầu ục ục một trận, phun đá vụn đầy miệng ra.
“Grào…”
Nó phát ra tiếng gầm giận dữ, hét lớn với tinh thú ở bốn phía: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên mục đích của chúng ta rồi sao, giết nhân loại này!”
Câu nói này của tinh thú vượn núi giống như khơi dậy tính hung dữ của cả đám hung thú, ào ào gầm lên, cấp tốc vọt tới bên này.
Ầm ầm ầm!
Núi rừng chấn động, mặt đất rung chuyển kịch liệt, thanh thế khiến cho người ta sợ hãi!
Rất nhanh đã có một mảng thú triều tinh thú đông nghìn nghịt bắt đầu trào lên, cuốn về phía chỗ Vương Đằng và Chu Huyền Vũ.
Chu Huyền Vũ ở trong không trung nhìn xuống dưới, không khỏi nuốt ngụm nước bọt, khàn giọng nói: “Vương Đằng, ngươi lại thọc tổ ong vò vẽ đó hả!”
“Hì hì, sợ gì chứ, tới càng tốt, tốt nhất là tất cả tinh thú đều đến, vừa vặn một võng đánh tan.” Vương Đằng không thèm để ý đến cười hì hì nói.
“…” Chu Huyền Vũ lập tức không biết nên nói gì mới được rồi.
Lòng dạ của tên này thật sự khá lớn!
Đối mặt với thú triều tinh thú kinh khủng như thế, lại còn định một võng đánh tan đối phương.
Chẳng lẽ đây là tự tin của cường giả cấp Hành Tinh sao.
“Grào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận