Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 442: Yêu ~ diễm!

“Sức sống thật sự dai đó!” Vương Đằng lắc đầu.
Lời vừa dứt, trong chốc lát, tám con hỏa long bỗng nhiên bay lên không, bảo vệ Vương Đằng ở trong đó.
Giờ phút này, hắn không phải con trai của lửa nữa, mà là quân vương trong lửa hừng.
“...” Bát Tí Ma tướng đã sắp muốn tự sát.
Vậy thì còn đánh thế nào nữa?
A?
Ngươi nói cho ta, như vậy còn mẹ hắn đánh thế nào nữa??
Hắn không chút do dự xoay người trốn đi, trong lòng điên cuồng hò hét, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Chớ đi, thân ái, đây là một lần cuối cùng, không còn nhiều hơn nữa rồi. Chống nổi một đợt này, ngươi sẽ thắng nha.” Vương Đằng la lên thật lớn, như đã tìm lại được lương tâm, cảm thấy hình như mình hơi quá đáng, không nên đánh chết bằng một gậy, mà phải để lại một tia hi vọng cho đối phương.
Đây chính là Bát Tí Ma tướng!
Tồn tại cấp Chiến Tướng đường đường, nhất định phải cho đối phương sự tôn trọng cần thiết chứ.
“Ngươi coi ta đồ đần sao? Ta tin ngươi cái quỷ ấy, đồ khốn!” Bát Tí Ma tướng điên cuồng chạy trối chết, không thèm quay đầu lại, thằng nhóc Nhân tộc sau lưng này còn tà ác hơn cả hắn, căn bản chính là một ma quỷ.
“...” Dương Vương và Dương viện trưởng co giật khóe miệng. Goring rốt cuộc tìm được đồ đệ từ nơi nào, nhây như vậy, nghịch như vậy, vô sỉ như vậy!
Chẳng lẽ đều là do Goring dạy?
Trên thực tế, dưới bề ngoài đức cao vọng trọng kia của Goring là lão già vô sỉ lại tsundere?
Lưu Tinh Huy và Vạn Phi Vũ bên dưới đột nhiên rùng mình, đã xác nhận, đây là kẻ hung ác không thể trêu vào.
Bọn họ quyết định sau trận chiến này, nếu còn có thể sống sót, nhất định phải đến trước mặt Vương Đằng dập đầu xin lỗi, cầu xin tha thứ.
Lửa hắnng hừng hực đến cực hạn cuồn cuộn tới từ phía sau Bát Tí Ma tướng, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên địa khiếp quỷ thần, lại bị ngọn lửa bao phủ một lần nữa.
Một ngày này, hắn cảm nhận sâu sắc được nỗi sợ hãi bị ngọn lửa chi phối!
Ầm ầm!
Tám con hỏa long đã là uy lực cực hạn của Bát Hoang Hỏa Long trận, toàn lực oanh kích, uy lực khủng bố đến cực điểm.
Dương Vương và Dương viện trưởng vốn còn muốn tới cứu viện Vương Đằng, lúc này vội vàng chạy xa, thật đáng sợ, quả nhiên phù văn sư không thể dễ dàng chọc đến.
Loại sát chiêu này, có cấp Chiến Tướng nào muốn thử một chút chứ?
Nhưng vào lúc này, một loạt tiếng hổ gầm đột nhiên truyền đến từ phương hướng phía tây, khói đặc cuồn cuộn bốc lên trên đường chân trời xa xa, như có số người đến.
Đó là quân đoàn Xích Hổ!
Gần như cùng lúc đó, một loạt tiếng hót vang kỳ quái cũng truyền đến từ phía đông, bên kia cũng dâng lên khói đặc cuồn cuộn.
Quân đoàn Hắc Tước… cũng đến!
Sau khoảnh khắc ngẩn ngơ, đám người Dương thành cao giọng hoan hô.
“Tiếp viện đến!”
“Chúng ta được cứu rồi!”
...
Một bên khác, vị trí phía nam, bắc, mặt đất chấn động, cũng có tiếp viện đang nhanh chóng chạy đến, thanh thế to lớn, khí thế kinh người.
Đó là tiếp viện của đế quốc!
Ba bên tiếp viện đều tới rồi!
Lúc này, chân trời nổi lên một tia sáng trắng, có ánh rạng đông yếu ớt chiếu rọi trời đất.
Trời, sắp sáng rồi!
Bình minh sắp đến, ba bên tiếp viện của Nhân tộc rốt cục đuổi tới.
Hai phe trong đó chính là quân đoàn Xích Hổ và quân đoàn Hắc Tước quân trú đóng của Địa tinh ở dị giới, một bên khác là quân đội thuộc đế quốc bản thổ.
Giờ phút này, Bát Tí Ma tướng thân là thống soái của loài Hắc Ám cũng bị trận pháp Vương Đằng nắm giữ đánh đến không còn sức đánh trả, bao phủ trong ngọn lửa ngập trời kia, không biết sống hay chết.
Cán cân đang nghiêng về một bên Nhân tộc.
Đám võ giả Nhân tộc sĩ khí lên cao, dồn dập hô to.
“Giết!”
“Giết tất cả loài Hắc Ám, báo thù vì người thân, bạn bè chết đi!”
“Tuyệt đối không thể thả chúng hắn rời đi, kẻ phạm đến cố thổ ta, giết không tha!”
...
Một lực lượng không ngờ bùng nổ ra trong thân thể mỏi mệt của đám võ giả. Họ nâng cao vũ khí trong tay, bổ về phía loài Hắc Ám cách mình gần nhất.
“Cuối cùng cũng đến rồi!” Dương Vương và Dương viện trưởng liếc nhau, lập tức thở nhẹ ra.
Sau đó ánh mắt của bọn họ nhìn về phía lửa hắnng hừng hực tràn ngập nửa bầu trời trước mặt lần nữa…
Bát Tí Ma tướng chết rồi sao?
Vương Đằng nhìn thoáng qua ba khu khói đặc cuồn cuộn phương xa, trái tim vẫn nhấc cao đã hơi hạ xuống. Nếu quân chi viện đã đến, thì nguy cơ này xem như đã giải quyết được hơn nửa.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn nơi lửa hừng đang thiêu đốt, không khỏi nhíu mày lại.
Dùng đôi mắt Linh Thị nhìn lại, mặc dù luồng nguyên lực Hắc Ám trong lửa hừng kia dần dần ảm đạm, nhưng lại chưa tiêu tán hoàn toàn.
E là Bát Tí Ma tướng kia vẫn còn sống!
Thật sự là sức sống dẻo dai!
Vương Đằng không khỏi cảm thán, trong lòng hơi bất đắc dĩ, chẳng lẽ loài Hắc Ám đều khó có thể đối phó như thế sao?
Một loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng đối đầu ba Chiến Tướng Nhân tộc đã khiến người vô cùng kinh hãi, mà giờ phút này, sau khi gặp phải đả kích mang tính hủy diệt như thế, lại vẫn còn một hơi, không thể không khiến người ta cảm thấy đôi chút bất lực.
“Ai!”
Đột nhiên, một tiếng than thở khẽ vang lên.
“Ai?” Dương Vương và Dương viện trưởng lập tức thay đổi sắc mặt.
Vương Đằng cũng giật mình trong lòng, nhìn về phía nơi âm thanh truyền đến, sau đó đồng tử đột nhiên co lại.
Chỉ thấy bên cạnh ngọn lửa kia, không gian hơi dao động, một thân thể thướt tha chậm rãi hiện lên, trên thân lóe ra hắc quang, không chút sợ hãi ngọn lửa, nhẹ nhõm đứng ở đó.
Đây là một con… loài Hắc Ám cái!
Mà còn trông rất đẹp!
Dáng người bốc lửa, vũ mị yêu diễm, hai lỗ tai hơi nhọn, mọc ra đuôi dài, lắc lư nhẹ nhàng sau lưng nàng, toàn thân lộ ra sức hấp dẫn khác biệt.
Sau khi nhìn thấy dáng dấp của nàng, rất nhiều võ giả nam ở đây đều không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Cho dù là Dương Vương và Dương viện trưởng cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận