Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1295: Dâng mạng? (3)

Hiện tại trên người hắn không có tiền, không thể mua nhà ở Đế tinh, nếu đi thuê thì cũng mất một khoản không nhỏ. Nếu Phàn Thái Ninh đã mời thì cứ đến ở tạm nhà hắn vài ngày vậy.
Hơn nữa mục tiêu của Vương Đằng là tước vị nam tước, sau khi lấy được tước vị, hắn đương nhiên sẽ có chỗ ở.
“Đừng khách khí, đừng khách khí!” Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh thấy Vương Đằng đồng ý, không khỏi cười vui vẻ.
Về phần uy hiếp của cường giả cấp Vực Chủ, hắn quan tâm nhiều hơn đến tiềm lực phù văn sư cực lớn của Vương Đằng.
Từ phương diện này có thể nhìn ra, đại sư phù văn Phàn Thái Ninh chắc chắn là một phù văn sư thuần túy.
“Nếu các hạ Vương Đằng đã có chỗ ở, vậy tới ngày mai ta sẽ đến gặp hai người.” Bác sĩ Leonard ở bên cạnh nói xong, rồi cáo từ rời đi.
Vì vậy Phàn Thái Ninh bèn dẫn Vương Đằng về nơi ở của mình.
Khi ra khỏi nha ga, đã có xe chuyên dụng đến đón, cực kì tiện lợi.
Không có bất kì bóng dáng xe cộ trên mặt đất của Đế tinh Đại Càn, những chiếc xe bay năng lượng phù văn này đều chạy theo quỹ đạo trên không, ngay ngắn trật tự, tốc độ kinh người.
“Đây là xe bay năng lượng phù văn, được cung cấp năng lượng từ lõi phù văn, chỉ cần một viên nguyên thạch cấp một là có thể bay đủ một ngày.” Phàn Thái Ninh giới thiệu.
“Nguyên thạch cấp một?” Vương Đằng gật đầu, thầm tò mò về đẳng cấp của những nguyên thạch mới này.
Khi ở Địa Tinh, các cấp nguyên thạch không được phân chia thế này.
“Đây là phương pháp phân chia tiêu chuẩn của vũ trụ, là loại tiền tệ cơ bản nhất trong lưu thông, nó phải được thống nhất.” Viên Cổn Cổn giải thích: “Dựa theo năng lượng chứa trong nguyên thạch, nó có thể được chia thành từ một đến chín cấp, cấp càng cao chứng tỏ năng lượng càng nhiều, giá trị càng lớn.”
“Nguyên thạch cấp một đến ba chứa nguyên lực bình thường, cấp bốn trở lên là nguyên lực tinh thần!”
“Nghe nói nguyên thạch trên cấp chín còn có năng lượng tinh khiết hơn, nhưng đó là những tài nguyên mà chỉ những cường giả trên cấp Bất Hủ mới có thể nắm giữ.”
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn nhớ rằng hình như mình đã lấy được rất nhiều nguyên thạch từ những người dự thi kia. Đống nguyên thạch đó đều hàm chứa nguyên lực tinh thần cực kỳ tinh khiết, xem ra đều trên cấp bốn.
Nói vậy thì đáng giá không ít tiền nhỉ!
...
Hiện tại thành phố nơi họ đang ở chính là chủ thành lớn nhất của Đế tinh, tên là Đế thành Đại Càn, các gia tộc quyền thế có lịch sử lâu đời đều có bất động sản ở đây, hơn nữa nơi đây đều có cường giả trấn thủ.
Do đó, giá nhà ở Đế thành đương nhiên cao một cách bất thường.
Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh không đủ tiền mua nhà ở trung tâm thành phố, nhưng đã mua một căn nhà ở tít ngoài cùng của Đế thành, diện tích khá lớn.
Vương Đằng biết người làm nghề phụ thực sự rất giàu có, có thể mua nhà ở Đế thành, xem ra đại sư phù văn Phàn Thái Ninh cũng không quá nghèo.
Không bao lâu sau, Vương Đằng và đại sư phù văn Phàn Thái Ninh đã tới nơi, trước mặt họ là một tòa nhà có kiến trúc như biệt thự.
Xe bay năng lượng phù văn đáp xuống bãi cỏ mà không tạo ra bất kỳ khí lưu nào, thậm chí cỏ trên mặt đất còn không lay động.
Có ai đó đã đợi sẵn ở trước cửa.
Đó là hai người thanh niên, một nam một nữ, đều có dáng vẻ con người.
Bên cạnh hai người họ, còn có một người máy gần giống với dáng vẻ phụ nữ loài người, chỉ có một số đặc trưng của người máy lộ ra, ví dụ như một thiết bị cơ khí trong suốt có hình hạt tròn trên trán, không biết dùng để làm gì.
“Thầy!”
“Thầy!”
Nhìn thấy Phàn Thái Ninh bước xuống xe bay năng lượng phù văn, hai thanh niên lập tức ra nghênh đón, cung kính hành lễ.
“Đây là hai đồ đệ không nên thân của ta, Hầu Chí Vĩ và Trist.”
Đại sư phù văn Phàn Thái Ninh giới thiệu với Vương Đằng, sau đó lại nói với hai đồ đệ của hắn: “Đây là đại sư phù văn Vương Đằng, sau này sẽ ở chỗ của chúng ta, các ngươi phải tiếp đón chu đáo đấy.”
“Đại sư phù văn!”
Hầu Chí Vĩ và Trist đều sửng sốt, gần như tưởng bản thân đã nghe nhầm.
Hai bọn họ vốn còn rất tò mò về thân phận người thanh niên trở về cùng thầy của bọn họ, tưởng là đệ tử thầy bọn họ mới nhận.
Kết quả lại nghe sư phụ bọnhọ nói người thanh niên này là một đại sư phù văn??!
Điều này… không thể tưởng tượng nổi quá rồi!
Rõ ràng tuổi tác xấp xỉ bọn họ, trình độ phù văn lại vượt xa bọn họ.
Hai người không cảm thấy Phàn Thái Ninh đang nói đùa với bọn họ. Bọn họ âm thần kinh ngạc, vội vàng hành lễ với Vương Đằng: “Bái kiến đại sư Vương Đằng!”
Trong vũ trụ, trước giờ đều nói chuyện bằng thực lực và thân phận, nếu Vương Đằng đã là đại sư phù văn, vậy cho dù tuổi tác không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, thì cũng không cho phép bọn họ sơ suất chút nào.
Vương Đằng lộ ra nụ cười dè dặt, gật đầu với bọn họ.
Không cố ý phô trương, cũng không quá mức niềm nở. Thân phận bày ra đó, nếu niềm nở quá, không chừng sẽ khiến Phàn Thái Ninh xem nhẹ.
“Đại sư Vương Đằng, mời đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem phòng.”
Sau khi giới thiệu hai bên xong, Phàn Thái Ninh dẫn Vương Đằng vào chỗ ở trước mặt, vô cùng nhiệt tình sắp xếp phòng cho hắn.
“Căn phòng này hướng về phía mặt trời, ánh sáng tốt, kéo rèm cửa sổ ra là có thể thấy được cảnh của sân sau. Đại sư Vương Đằng cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt. Vậy phòng này đi, làm phiền Phàn đại sư.” Vương Đằng cười nói.
“Không cần khách sáo, đều là chuyện nhỏ.” Phàn Thái Ninh xua tay, sau đó nói với người máy đi ở phía sau. “Ella, mau dọn dẹp phòng. Ngoài ra chuẩn bị thêm bữa trưa, phải là thức ăn tiếp khách theo quy cách cao nhất. Còn nữa, lấy rượu Rum Bacardi Gold ta sưu tầm ra đây.”
“Vâng, chủ nhân thân mến của ta.” Người máy tên Ella đáp.
Sau đó nó bắt đầu bận rộn, sắm vai một người máy quản gia vô cùng hoàn mỹ.
“Người máy này khá tiện dụng.” Vương Đằng cảm thán nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận