Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 892: Ngươi xem, ta dám đấy!

Đứng trước sức mạnh này, lớp băng giá vô biên cũng không chịu nổi mà phát ra tiếng rắc rắc rồi vỡ vụn…
Ánh kiếm đen tuyền khổng lồ đứng sững giữa trời, chỉ còn cách đỉnh đầu Vương Đằng chưa đến ba mét, song cũng chẳng thể chém xuống được.
Rồi đột nhiên từng vết nứt xuất hiện trên ánh kiếm, chúng không ngừng lan tràn và chỉ trong nháy mắt đã trải khắp thân kiếm dài trăm mét.
“Bùm” một tiếng nổ lớn!
Toàn thân ánh kiếm hóa thành vô số điểm sáng rồi tiên tan!
Tương tự thế, từng tia sáng đỏ thẫm cùng với mưa tên ánh sáng xuyên qua hư không cũng đều đứng sững trước mặt Vương Đằng không xa…
Trong tiếng nổ rền, tất cả chúng đều hóa thành hư vô!
Giống như bẻ gãy một thanh củi mục, sức mạnh của một quyền này xóa sạch mọi thứ, không gì cản nổi!
“Không thể nào!”
Vẻ mặt của cả đám Arodney đã hoàn toàn thay đổi, kinh hãi nhìn Vương Đằng.
Ầm!
Đột nhiên, dư lực của một quyền này vẫn quét sạch tứ phía, nện mạnh vào cơ thể mấy người, sức mạnh khủng khiếp bùng nổ trên thân thể họ.
Phụt!
Phụt!
Phụt!
...
Máu trào ra khỏi miệng của mấy người Arodney, những tiếng nổ bùm bùm nổ trên cơ thể họ, trong trẻo và êm tai hệt như một bản hòa tấu.
Họ rơi phịch xuống đất như những vì sao băng.
Chỉ trong một thoáng, mắt đất nứt toác, vô số đá vụn bắn lên, xuất hiện mấy cái hố sâu.
Sáu thánh kỵ sĩ, mỗi người một hố, trật tự ngăn ngắn, xếp thành một hàng.
Yên tĩnh!
Lặng ngắt như tờ!
Cả không gian chìm trong sự yên tĩnh lạ thường!
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng ấy đều há hốc mồm, ánh mắt đầy sự khó tin.
Mấy người Đàm Đài Tuyền thấy Vương Đằng bị bao vây còn đang lo lắng, lúc này gương mặt cũng chỉ còn sót lại sự sững sờ.
Cảnh tượng vừa rồi xảy ra quá chóng vánh, ngay cả họ cũng không dịp can thiệp.
Những tưởng Vương Đằng sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng không ngờ kết quả lại thành ra như thế.
Vương Đằng đả bại cả sáu thánh kỵ sĩ chỉ bằng một đấm!
Cơ bản không còn việc gì cho họ ư?
Mấy người Đàm Đài Tuyền đột nhiên cảm thấy mình có hơi thừa thãi, như kiểu chỉ đến để cưỡi ngựa xem hoa thôi ấy nhỉ?
Phía bên kia, Kipling đang hăm hở đầy tự tin như đã nắm chắc phần thắng trong tay, như thể mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Nhưng mọi chuyện vượt xa dự kiến của hắn.
Vương Đằng lại phá hỏng ván cờ của hắn.
Một mình một quyền đánh bại toàn bộ mấy người Arodney đã được gột rửa bằng nguyên lực Hắc Ám ư, thằng nhãi này rốt cuộc là loại yêu nghiệt gì vậy?
Rõ ràng lúc đầu không mạnh như thế, tại sao đột nhiên lại kinh khủng dữ vậy?
Thật không võ đạo chút nào!
Đến cả Ares, người luôn tin tưởng vào Vương Đằng, lúc này cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.
Hiển nhiên nàng cũng không ngờ Vương Đằng có thể bộc phát ra luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ kia.
Đại hiền giả Farah cùng với những thánh kỵ sĩ Ceauxen, Sharjah theo phe Ares cũng tỏ ra vô cùng kinh hãi, nhìn chàng trai nước Hạ trước mắt kia mà như nhìn một con quái vật.
Đồng thời, trong lòng họ nảy lên một cảm xúc may mắn không rõ nguyên do!
May mà họ theo phe Thánh nữ, không trở thành kẻ địch với tên yêu nghiệt này.
Eliphas trốn ở phía xa đang run lẩy bẩy.
Làm sao thằng nhãi kia lại có thể mạnh đến như vậy??
Một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi đã có được sức mạnh phi nhân loại như thế, thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, cứ như thể bật hack vậy.
Hắn nhìn Vương Đằng mà lòng sợ hãi khôn cùng, hắn lại lùi ra xa, cố gắng tránh càng xa Vương Đằng càng tốt.
“Kipling, toàn bộ thánh kỵ sĩ của ngươi đã bị tiêu diệt rồi.” Lúc này, giọng nói của Ares từ tốn vang lên, giọng nói bình thản ấy mang theo nỗi hả hê hiếm có.
Khóe miệng Kipling co rúm, đáy lòng điên cuồng gào thét, sắc mặt hắn sa sầm, hắn hừ lạnh, nói: “Một lũ vô dụng!”
Đám Arodney bò ra khỏi hố sâu, nghe thấy câu này thì mặt mày đầy tro tàn, cảm giác cuộc đời tràn ngập tăm tối.
Họ lại bại dưới tay Vương Đằng lần nữa, mà lần này còn thảm bại triệt để, không thể vãn hồi!
Đây chắc chắn là đả kích rất lớn đối với họ.
“Sức mạnh có được từ việc đồng ý để hắc ám ăn mòn cũng chỉ đến thế thôi, ngay cả một quyền của ta cũng không đỡ được!” Vương Đằng nhìn họ, thản nhiên nói.
“Ngươi!”
Đám Arodney nghe xong thì thay đổi sắc mặt, giận dữ thấu tâm can, sau đó lại phun ra cả búng máu.
Ngay cả sắc mặt Kipling cũng trở nên khó coi, lời này của Vương Đằng chẳng khác nào sự mỉa mai lớn nhất dành cho họ.
Lực Hắc Ám mà họ luôn kiêu ngạo ấy cũng chỉ bị giải quyết bằng một quyền của hắn, chẳng phải nực cười lắm sao!
“Nói cũng nói xong rồi, nên tiễn các ngươi thôi!”
Vương Đằng vừa dứt lời đã khiến mấy người Arodney đồng loạt biến sắc, ánh mắt sợ sệt, gian nan bò dậy tìm cách trốn chạy.
“Vương Đằng, ngươi dám!” Kipling gầm lên.
Vương Đằng chả thèm đếm xỉa đến hắn, một quyền giơ lên rồi ầm ầm hạ xuống.
Một quyền!
Lại một quyền!
Giống như một cây trụ khổng lồ giáng từ trên trời xuống rồi nện mạnh lên trên mặt đất.
“Không!”
Đám Arodney thét lên kinh hãi.
“Ta không muốn chết!” Afrika thét thảm thiết, vẻ mặt không cam lòng và sợ hãi.
Rầm!
Một tiếng nổ vang trời vọng ra, đến cả mặt đất cũng rung lắc dữ dội, ngay sau đó một cái hố sâu hơn chục mét xuất hiện.
Sáu thánh kỵ sĩ như bị sét đánh, cả người bị nghiền bẹp trên đất, xương cốt toàn thân kêu răng rắc không biết đã gãy bao nhiêu cái, thất khiếu chảy máu, chết không thể chết thêm!
“Ngươi xem, ta dám đấy.” Bấy giờ, Vương Đằng mới quay lại nhìn Kipling, cười nhạt nói.
Da thịt trên mặt Kipling co giật, hoàn toàn không thể khống chế được.
Sắc mặt hắn đen như đít nồi, ánh mắt nhìn Vương Đằng u ám đáng sợ.
Trước giờ chưa có ai có thể chọc tức hắn đến mức này.
Vương Đằng là người đầu tiên!
Ánh mắt đám thánh kỵ sĩ Ceauxen và đại hiền giả Farah vô cùng kỳ lạ, họ cảm thấy thanh niên nước Hạ này có oán tất báo, tính nết không tốt, chọc Kipling tức muốn hộc máu.
Và bọn họ cũng lờ mờ chấn động, nhìn hố sâu trên mặt đất, và sáu thánh kỵ sĩ im re trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận