Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 882: Dù cho ngươi làm cách gì, một quyền của ta là phá được! (2)

Bảy thánh kỵ sĩ, lại không có nổi một ai là đối thủ của Vương Đằng, toàn bộ đều bị hắn bóc đến tận gốc.
Đây là… chuyện đáng châm chọc đến mức nào!
Lúc này, cứ như xác minh ý nghĩ của hắn, Vương Đằng thản nhiên mở miệng: “Thánh kỵ sĩ, cũng không hơn gì thế này!”
Giọng điệu khinh miệt không nói nên lời!
“Ngươi!”
Đám người Arodney, Blofield, Fred vẫn chưa hôn mê hoàn toàn, nghe được lời này, chỉ cảm thấy có dòng máu đang xông thẳng lên trán.
Nhục nhã!
Nói lời nhục mạ trần trụi như thế, hắn xem thánh kỵ sĩ bọn họ là gì vậy?
Vương Đằng cũng không quan tâm đến lửa giận của bọn họ, dậm chân trên bầu trời, đi về phía hai người Eliphas.
Eliphas lập tức thay đổi nét mặt.
“Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt hắn điên cuồng chớp lên, hắn không khỏi đi lui về đằng sau.
Xèo xèo!
Kết quả là không cẩn thận chạm vào lưới tơ độc, da hắn lập tức bị lửa thiêu đốt, bị sương độc ăn mòn, đau đớn khó tả nhanh chóng xâm nhập vào thần kinh.
Eliphas không nhịn được kêu rên lên một tiếng.
“Không phải ngươi rất phách lối sao? Không có ai bì nổi với ngươi, cứ như ngươi khống chế được tất cả trong tay, còn triệu tập thánh kỵ sĩ tới bắt ta, hiện tại sao lại sợ rồi?” Vương Đằng lạnh lùng nói.
“Vương Đằng, ngươi đừng tưởng đánh bại được vài tên thánh kỵ sĩ đã dám làm càn, bọn họ chỉ là mấy kẻ yếu nhất, cường giả chân chính vẫn chưa ra tay. Thần điện không phải nơi ngươi có thể ước đoán, ngươi giở thói ngang ngược ở đây, cuối cùng rồi sẽ bị trừng phạt!” Eliphas ra vẻ kiềm chế quát to lên.
“Còn dám mạnh miệng!”
Nét mặt Vương Đằng lạnh lẽo, hắn bước một bước ra, trực tiếp vượt qua khoảng cách mười mấy mét, đi tới trước mặt Eliphas, trêu tức nhìn hắn.
“Hiện tại ngươi đã rơi vào tay ta, ngươi nói xem, ta nên đối đãi ngươi thế nào?”
“Ta là hiền giả của Thần điện, ngươi còn dám đụng đến ta!” Eliphas thoáng căng thẳng trong lòng, trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Hiền giả, đó là thứ gì vậy?” Vương Đằng khinh miệt, một cục gạch màu vàng chợt xuất hiện trong tay hắn.
Eliphas thấy cảnh này, khóe mắt không nhịn được run lên. Bọn người Blofield đã bị đánh thành đầu heo, chẳng lẽ hắn cũng phải theo gót như thế?
Mà giọng điệu không thèm quan tâm nọ của Vương Đằng càng làm cho lòng hắn uất ức.
Đường đường là hiền giả của Thần điện.
Đứng dưới vài người, trên vạn người, vị trí cao đến cỡ nào, nhưng vào trong miệng Vương Đằng lại biến thành một thứ đồ gì đó.
“Ngươi dám miệt thị đến Thần điện!” Eliphas nổi giận nói.
“Nói nhảm nhiều quá!”
Vương Đằng lắc đầu, lách mình xuất hiện tới trước mặt Eliphas, hắn đang bị tơ độc lưới bao vây xung quanh, không còn chỗ nào để tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cục gạch trong tay Vương Đằng rít lên đập xuống.
“Vương Đằng!”
Eliphas kêu lên mấy tiếng thê thảm, bị một cục gạch nện lên trên mặt, hơn nữa còn ở ngay chính giữa.
Oành oành!
Vương Đằng ra tay như điện, nhắm thẳng đầu của hắn, cục gạch cộp cộp nện thẳng xuống.
Tiếng vang nặng nề đó khiến cơ bắp trên mặt Floss không nhịn được mà run rẩy, sợ hãi trong lòng, run cầm cập không thôi
Đầu Eliphas nhanh chóng sưng lên, mặt mũi bầm dập hết, thê thảm biết bao.
Vương Đằng thật sự xuống tay thật độc ác.
Tên này quá đáng hận, ngay từ đầu đã ra vẻ cao cao tại thượng, tự cho là đúng, coi hắn là đối tượng nhỏ yếu mà mình tùy ý đuổi bắt được, còn muốn xử tử hắn, tâm tư ác độc.
Loại người như thế này, mà cũng xứng làm hiền giả.
Hừ!
“…” Miệng Eliphas không ngừng phát ra tiếng kêu thảm, giọng nói oán độc: “Vương Đằng, nơi này là núi Thánh, Thần điện sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Thật sự là dũng cảm, ta kính trọng ngươi là một hán tử!” Vương Đằng lộ vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn không bị uy hiếp chút nào, càng ra tay tàn nhẫn hơn.
Nện thẳng từng nhát lên đầu hắn.
“Ta đã nhịn ngươi lâu rồi, từ đầu đã luôn beep beep, ngươi rất tinh tướng phải không, ta cho ngươi tinh tướng, cho ngươi tinh tướng này…”
Oành oành!
“Tiếp tục tinh tướng đi, tinh tướng đi, sao không tinh tướng nữa!”
Oành oành!
Cả đầu Eliphas đều đã sưng lớn lên một vòng, đã sớm không nhìn ra dáng vẻ sống an nhàn sung sướng như ngày thường, hiện giờ con mắt chỉ còn lại một khe nhỏ, mũi cũng chảy ra hai dòng máu, gương mặt lúc xanh lúc đỏ.
Cả người hắn mê man, đầu đã trở thành một đống bột nhão.
Nhưng Vương Đằng cảm thấy vậy vẫn chưa đủ, hắn bắt lấy cánh tay Eliphas, nhẹ nhàng uốn cong, cánh tay của đối phương lập tức bị xoay thành bánh quai chèo.
Rắc rắc!
Tiếng nứt xương vang lên trong trẻo.
“!” Eliphas kêu lên thê thảm, giật nảy mình một cái, lại khôi phục thần trí, đầu óc lại trở nên tỉnh táo.
Ánh mắt hắn đã tràn đầy vẻ sợ hãi!
Ma quỷ!
Tên này chắc chắn là ma quỷ!
Sao hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Floss đã sớm co người lại trong một góc hẻo lánh, dù làn da đã bị lưới độc thiêu đốt ăn mòn cả, cũng không dám kêu lên một tiếng, sợ bị Vương Đằng chú ý tới.
Oành oành!
Vương Đằng giơ cục gạch lên, tiếp tục nện xuống điên cuồng, vẻ mặt tức giận, lớn tiếng chinh phạt:
“Ta chọc vào ngươi à, ngươi nói đi, ta chọc gì ngươi à, tại sao muốn nhắm vào ta, còn dám bắt ta, ai cho ngươi mặt mũi mà đến bắt ta!”
“Ngươi dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như thế? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, ngươi nói đi!”
Vương Đằng gầm lên từng tiếng, làm cho Eliphas cũng ngơ hết cả người.
Người nào không biết, còn tưởng rằng Vương Đằng mới là người bị hại.
Nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, hắn mới là người bị sỉ nhục thê thảm nhất!
Eliphas hoa cả hai mắt, lần nữa mê man, hắn không chịu nổi nữa rồi.
Vương Đằng làm tương tự như vậy, vặn một cánh tay khác của hắn thành cái bánh quai chèo, Eliphas cũng giật nảy mình lần nữa, thần trí vô cùng tỉnh táo!
“!” Đáy lòng hắn đau khổ rống to, uất ức muốn nôn ra máu.
Vì sao lại không để hắn ngất đi, vì sao vậy!
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không nghĩ tới sẽ có một ngày, mình cảm thấy ngất đi là một chuyện hạnh phúc, nhưng bây giờ hắn cảm nhận được thật rồi.
Bởi vì khi tỉnh dậy quá mức đau khổ!
Ầm ầm…
“Đừng, đừng đánh nữa!” Eliphas đã không còn chịu đựng được nữa, dùng âm thanh yếu ớt mở miệng, đáy lòng chỉ còn lại sợ hãi và hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận