Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1161: Sờ sờ bị chấn chết.

“Không cần khiêm tốn, cực hiếm có ai có thể so sánh được thiên phú của ngươi.” Nam tước nói xong, hai tay bấm ra một ấn quyết huyền ảo trong ánh mắt kỳ dị của Vương Đằng.
Ánh vàng ngưng tụ, dần dần hóa thành một chìa khóa màu vàng!
“Đây là chìa khóa truyền thừa, chuẩn bị tiếp thu đi.” Nam tước quát khẽ.
Vương Đằng gật đầu, lập tức nhìn chìa khóa truyền thừa đó hóa thành một lưu quang xông thẳng về phía hắn.
Ầm!
Chìa khóa truyền thừa lập tức đập vào trong thể tinh thần của Vương Đằng, đột nhiên nổ tung, hóa thành từng sợi tơ màu vàng, hoàn toàn trói buộc lên thân thể Vương Đằng.
Khiến thể tinh thần của hắn đột nhiên ngưng trệ, không cách nào nhúc nhích.
“Ngươi làm cái gì?” Vương Đằng kinh hãi.
“Ha ha ha, thân thể của ngươi là của ta.” Sắc mặt Nam tước đột nhiên biến hóa, vẻ lãnh đạm ban đầu biến mất không thấy, hai mắt lộ ra nóng bỏng và tham lam. Hắn nhìn chằm chằm thể tinh thần của Vương Đằng, phát ra tiếng cười to đắc ý.
“Ngươi có ý gì? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Vương Đằng khiếp sợ nói.
“Ta làm gì, đương nhiên là đoạt xác của ngươi, ta chờ một triệu năm, rốt cục đợi được.” Nam tước lộ vẻ mừng như điên, cả người đột nhiên hóa thành một quang cầu, trên quang cầu mọc ra một cái miệng khổng lồ, cắn mạnh vào thể tinh thần của Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn Nam tước biến thành một quang cầu lớn, bên trên cũng không có cái gì, chỉ mọc ra một cái miệng.
Đừng nói nữa, dáng vẻ nhỏ này trông khá khác biệt!
Đối mặt với một cảnh đột ngột này, hoang mang kinh hoàng trước đó của Vương Đằng không còn nữa. Ngược lại, hắn trở nên cực kỳ bình tĩnh, thậm chí khóe miệng cong lên một độ cong đùa cợt.
“Đoạt xác?”
“Thì ra đây chính là tính toán của ngươi!”
Nam tước lao thẳng đến nghe vậy, không khỏi sửng sốt.
Sự bình tĩnh của Vương Đằng ngoài dự đoán của hắn, hơn nữa nghe giọng điệu này, sao cảm giác giống như người ta đã sớm phát hiện?
Nhưng hiện tại tên đã lên dây, không thể không bắn.
Thể tinh thần do Nam tước hóa thành mở to miệng đến cực hạn, muốn nuốt Vương Đằng vào trong bụng bằng một ngụm.
Dưới trói buộc của sợi tơ màu vàng, thể tinh thần của Vương Đằng không thể động đậy chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái miệng to kia cắn xuống.
Có lẽ là thấy kết cục đã định, một trận cười to lập tức phát ra từ trong quang cầu do Nam tước biến thành.
“Ha ha ha….”
Sắp nuốt Vương Đằng vào trong miệng bằng một ngụm.
Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện bản thân mình căn bản không cắn được cái gì, miệng đầy không khí.
“Ngon không?” Lúc này, giọng nói của Vương Đằng truyền đến từ sau lưng hắn.
“Sao có thể?” Nam tước lại hóa thành hình người lần nữa. Hắn cực kỳ sợ hãi, đột nhiên xoay người, nhìn Vương Đằng giống như gặp quỷ.
Còn không chờ hắn phản ứng lại.
Đột nhiên, đồng tử hắn co rụt lại, chỉ thấy bóng tối vô tận xông đến cắn nuốt hắn, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn bao vây hắn.
Ầm!
Nam tước hoảng sợ phát hiện, một luồng sức mạnh đáng sợ trực tiếp tác động lên thể tinh thần của hắn, khiến hắn chấn động tâm thần, như sắp tan rã.
“Đây là sức mạnh gì?”
Bốn phía của hắn chỉ có bóng tối vô tận, không nhìn thấy gì, thể tinh thần không ngừng bị chấn động ăn mòn, hắn không khỏi hoảng sợ kêu to.
Vương Đằng không trả lời hắn, không ngừng tiêu hao căn nguyên linh hồn, thi triển ‘Minh Táng’!
Chiến kỹ này đến từ thánh kỵ sĩ núi Thánh, lúc này cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Nó có thể tác dụng lên linh hồn, cũng chính là thể tinh thần của con người, có thể mạnh mẽ chấn ra thể tinh thần của con người từ bên trong thân thể. Nếu trực tiếp tác dụng lên thể tinh thần, sẽ khiến cho thể tinh thần tan rã, hoàn toàn tiêu tán trong vô hình.
Nếu không có thủ đoạn kinh hoàng này, ban đầu thánh kỵ sĩ quản lý ‘Không gian tử vong’ cũng không thể khống chế được nhiều thể linh hồn như vậy.
Trước đó, khi còn chưa tiến vào phòng Chỉ huy, Vương Đằng đã phát hiện Nam tước này không chết, thể linh hồn của hắn tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn chưa tiêu tán.
Nhưng sau khi tới phòng Chỉ huy, Nam tước này hiện thân, lại nói cho mọi người biết, hắn đã chết, hiện tại chỉ còn lại một tàn ảnh ý chí.
Trước sau không khớp.
Vương Đằng lập tức biết hắn đang che giấu điều gì, hay nói cách khác, có mưu đồ.
Nhưng thủ đoạn của đối phương cũng là thật, lại có thể chế ngự những loài Hắc Ám này.
Vương Đằng không dám mạo hiểm, chỉ có thể lá mặt lá trái trước, chờ đợi thời cơ.
Hắn không bị cái gọi là truyền thừa làm choáng váng đầu óc, vẫn để lại con át chủ bài, chuẩn bị đánh cho đối phương một đòn trí mệnh.
Vương Đằng nhìn lướt qua một lượt tất cả kỹ năng của mình, cuối cùng đặt mục tiêu lên kỹ năng đặc biệt ‘Minh Táng’ đã bị hắn gác xó.
Hắn lập tức có kế hoạch.
Trước đó, hắn tăng kỹ năng ‘Minh Táng’ từ thông thạo, vượt qua tinh thông, tiểu thành, đại thành, trực tiếp tăng lên tới viên mãn.
Vì thế, hắn tiêu tốn chừng tám mươi ngàn điểm thuộc tính trắng.
Vương Đằng không nghĩ tới kỹ năng ‘Minh Táng’ này càng đến giai đoạn sau, thuộc tính trắng cần thiết càng tăng lên gấp bội.
Tới viên mãn, lại cần mấy chục ngàn điểm.
Nhưng dù sao đối thủ là cường giả cấp Vũ Trụ, mặc dù cực kỳ suy yếu, hắn cũng không dám có chút sơ suất và may mắn nào.
Thuộc tính trắng này tiêu cũng tiêu rồi, không lỗ!
‘Minh Táng’: 50000/50000 (viên mãn)
Sự thật chứng minh, ‘Minh Táng’ cấp bậc viên mãn quả nhiên không giống bình thường, ngay cả thể tinh thần của cường giả cấp Vũ Trụ cũng bị chấn đến tan rã.
Giờ phút này, Nam tước đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có của cường giả, hắn kinh hãi hét lớn: “Mau dừng lại, Vương Đằng, ngươi không cần truyền thừa sao?”
“Mang theo truyền thừa của ngươi cùng đi gặp quỷ đi.” Giọng nói Vương Đằng lạnh như băng, hắn không hề sao động, rót thêm căn nguyên linh hồn vào, điên cuồng thi triển ‘Minh Táng’.
Ầm!
Thể tinh thần của Nam tước chấn động kịch liệt, một bàn tay trực tiếp nổ tung.
“Đừng, dừng lại, ta cho ngươi truyền thừa, mau dừng lại!” Hắn nhìn thể tinh thần của mình bắt đầu tan rã, đồng tử co rút, gần như nói với giọng điệu cầu xin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận