Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 253: Ai uy hiếp ai?

Mấy nhân viên y tế giận mà không dám nói gì, tức giận lui xuống sàn đấu.
Thầy của Trác Thái tự kiểm tra thương tích của Trác Thái một lát, quả nhiên đã hết cách xoay chuyển. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng trừng Vương Đằng.
“Ngươi được lắm!”
“Ngươi đang uy hiếp ta?” Vương Đằng đột nhiên cười.
“Đồ đệ của ta không chỉ có một người, hôm nay ngươi giết chết Trác Thái, kết thù một mất một còn với một mạch của ta, không chết không thôi. Sau này sẽ có người lại tới khiêu chiến ngươi.” Trần Hạng Minh lạnh lùng nói ra.
“Đủ rồi!”
Trang Hà dẫn đám người câu lạc bộ Võ Đạo đi đến sàn đấu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hạng Minh, nói: “Thầy Trần, ngươi quá rồi!”
“Câu lạc bộ Võ Đạo!”
“Trang Hà!”
Trần Hạng Minh nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không dám động tới ngươi sao?”
“Ngươi thử chút xem!” Trang Hà vốn có tính tình lạnh nhạt như nước, lúc này gương mặt lại tràn đầy sát khí, không chịu yếu thế nhìn Trần Hạng Minh.
Trần Hạng Minh tức giận sôi máu, mặc dù ngoài miệng rất cứng, nhưng thật sự để hắn ra tay với câu lạc bộ Võ Đạo, cho hắn mượn một trăm lá gan, hắn cũng không dám.
Nhưng hiện tại để hắn thừa nhận mình sợ cũng là chuyện không thể nào, nếu không sau này hắn còn mặt mũi nào dạy sinh viên trong trường nữa.
Mấy giáo viên đi cùng Trần Hạng Minh vội vàng hòa giải.
“Trang Hà, thầy Trần chỉ sốt ruột vì đồ đệ yêu thương thôi, không phải muốn trở thành kẻ địch với câu lạc bộ Võ Đạo, mọi người hiểu nhau chút.”
“Đúng, đúng, dù sao Trác Thái cũng là đồ đệ cưng của thầy Trần. Hiện tại hắn bị Vương Đằng đánh chết, trong lòng thầy Trần cũng không chịu nổi. Nếu không, hắn đã không thất lễ đến mức như vậy.”
Trang Hà không níu lấy không buông, thản nhiên nói: “Ta đương nhiên có thể hiểu cho tâm trạng của thầy Trần, nhưng uy hiếp một sinh viên trên sàn đấu võ đạo như vậy, cách làm việc của thầy Trần thực sự khiến câu lạc bộ Võ Đạo chúng ta rất khó xử, sau này còn hi vọng có thể chú ý đôi chút. Nơi khác, chúng ta không quản lý được, nhưng vào lúc câu lạc bộ Võ Đạo chúng ta duy trì trật tự, tốt nhất là mọi người vẫn nên phối hợp chút.”
Hắn nói bình thản, nhưng lại không che giấu sự ngang ngược trong lời nói chút nào.
“Chắc chắn, chắc chắn rồi!” Mấy giáo viên kia lại như không có cảm giác gì với điều này, cười ha hả, gật đầu, nói.
“Hừ!” Trần Hạng Minh hừ lạnh một tiếng, không nói nửa câu, ôm lấy thi thể của Trác Thái, trực tiếp đi xuống sàn đấu.
Khi đi qua bên cạnh Vương Đằng, ánh mắt lành lạnh của Trần Hạng Minh thoáng nhìn qua hắn.
“Thầy Trần đúng không.” Vương Đằng bỗng gọi đối phương lại.
Trần Hạng Minh dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Không cần chờ đồ đệ của ngươi tới khiêu chiến ta, đợi ta nghe ngóng tình huống của đồ đệ ngươi, ta sẽ gửi thư khiêu chiến cho từng người!”
Vương Đằng nhìn hắn, mỉm cười.
“Hiện tại ta ở cấp Chiến Binh nhị tinh, thì trước hết sẽ khiêu chiến đồ đệ cấp Chiến Binh nhị tinh của ngươi. Đến khi ta lên tam tinh, thì sẽ khiêu chiến đồ đệ cấp Chiến Binh tam tinh của ngươi, đến tứ tinh, tiếp tục khiêu chiến đồ đệ cấp Chiến Binh tứ tinh của ngươi, cho đến đánh chết sạch bọn họ mới thôi!”
Khóe miệng Vương Đằng mang ý cười, nhưng lời hắn nói ra lại ẩn chứa ý lạnh buốt.
“Ngông cuồng!”
Trần Hạng Minh giận dữ.
Đám người trợn mắt hốc mồm, không ngờ Vương Đằng lại nói ra những lời ấy.
Đám người Câu lạc bộ Võ Đạo quả thực giật này mình vì Vương Đằng.
Trang Hà vừa đuổi Trần Hạng Minh đi, kết quả Vương Đằng lại ném một bom cho hắn. Vương Đằng đang ngại chuyện không đủ lớn phải không?
“Có phải ngông cuồng hay không, ngươi cứ thử thì biết.”
“Xưa nay ta không tiếp thu uy hiếp, ai uy hiếp đến ta, ta sẽ đánh chết hắn, giống như đồ đệ ngươi Trác Thái. Ngươi xem, hiện tại hắn chính là một thi thể.” Vương Đằng hờ hững nói ra.
“Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo!” Có sinh viên năm hai lòng đầy căm phẫn.
“Nếu các ngươi không phục, xin hãy chuẩn bị tốt học phần, sau đó tiếp tục khiêu chiến ta, chỉ cần ngang cấp, ai đến cũng không cự tuyệt.” Vương Đằng cúi nhìn sinh viên năm hai phía dưới, quát.
Những sinh viên năm hai kia không ngừng thay đổi sắc mặt, lại bỗng không còn tiếng động gì nữa.
Vương Đằng cười một tiếng khinh thường, nói với Trần Hạng Minh: “Thầy Trần là võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh phải không. Đến khi ta thăng lên cấp Chiến Binh ngũ tinh, ta cũng sẽ khiêu chiến ngươi, sau đó đánh chết ngươi.”
“Láo xược!” Trần Hạng Minh nổi giận nói: “Ngươi thật cho rằng mình là vô địch sao?”
“Vô địch hay không thì nói khác, nhưng ngươi, ta nhất định phải khiêu chiến rồi.” Vương Đằng nói.
“Bây giờ ta có thể đánh chết ngươi trước.” Trần Hạng Minh đột nhiên bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn hắn, nói.
Vương Đằng không sợ chút nào, thậm chí bước lên phía trước một bước, mở to hai mắt, chợt quát hắn.
“Đến đây, ra tay đi!”
“Ngươi!” Trần Hạng Minh lập tức nổi giận đến đỏ mặt lên, nhưng từ đầu đến cuối lại không ra tay.
...
Trần Hạng Minh cứ đi như vậy, sắc mặt âm trầm như sắp chảy ra nước. Hắn hận không thể đánh chết Vương Đằng tại chỗ, nhưng hắn không thể, cũng không dám.
Hắn dám khẳng định, một phút trước mình đánh chết Vương Đằng, một phút sau sẽ bị người khác đánh chết.
Thậm chí có thể còn chưa đánh chết Vương Đằng được, thì đã bị thầy của hắn trấn áp. Bọn họ sẽ không ngồi nhìn, mặc kệ. Đến lúc đó không giết được Vương Đằng, mình lại chết trước rồi, cái được không bù lại cái mất.
Đi đến một bước này, không có ai là đồ đần.
Vương Đằng dám uy hiếp mình ngay mặt như thế, cũng xuất phát từ loại suy xét này, nhưng chẳng lẽ hắn cho rằng ở bên ngoài trường học, sẽ có người bảo vệ cho hắn sao?
Một vệt sáng lạnh lóe lên trong mắt Trần Hạng Minh.
...
Vương Đằng thoáng nhìn bóng lưng Trần Hạng Minh đi xa, hắn biết hôm nay mình đã làm mất lòng người này, nhưng nếu lặp lại một lần nữa, hắn vẫn làm như vậy.
Người ta đã uy hiếp đến trên đầu hắn, chuyện này đã không có chỗ giảng hoà được, vậy không bằng đánh đòn phủ đầu.
Huống hồ, hắn đường đường là bug, hiện tại đã là cấp Chiến Binh tam tinh, ngũ tinh sẽ còn xa sao?
Nghĩ đến đây, Vương Đằng không khỏi nhìn giao diện thuộc tính, vừa rồi bong bóng thuộc tính rơi xuống từ trên người Trác Thái đã bị hắn nhặt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận