Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 863: Chiến thắng và Kết thúc

Trên bầu trời vẫn có tám chín võ giả vẫn ngoan cường chống trả. Bọn họ biết rằng nếu không cố gắng hết sức thì sẽ bị thua, bởi vậy bọn họ đã dùng những thủ đoạn mạnh nhất để tấn công Vương Đằng.
Một ánh đao dài hơn mười mét từ trên trời hạ xuống, chém về phía Vương Đằng.
Còn có ánh kiếm đầy trời đan xen vào nhau, bao phủ Vương Đằng, và vô số mũi thương như những điểm hàn tinh, vây chặn xung quanh Vương Đằng…
Ầm!
Một tiếng ầm vang vọng bốn phía.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Vương Đằng vô cùng bình tĩnh, hắn đều dồn hết nguyên lực toàn thân vào viên gạch trong tay, sau đó ném ra ầm ầm.
Viên gạch này được rèn từ một vật liệu kim loại hiếm có tên là Huyền Trọng Diệu kim, nó có thể thừa nhận bất cứ thuộc tính nguyên lực nào.
Hơn nữa, rót càng nhiều nguyên lực vào thì trọng lượng càng nặng!
Vương Đằng rót nhiều loại nguyên lực vào trong nó cùng một lúc, trọng lượng có khả năng đạt tới đến mức phi thường.
May mà, sức mạnh của hắn cực kỳ kinh khủng, nếu là các võ giả bình thường, thậm chí sẽ không thể phát huy được hết sức mạnh của nó.
Rầm rầm rầm!
Lúc này, viên gạch va chạm với các đòn công kích nguyên lực xung quanh, tạo thành một luồng sóng xung kích nguyên lực, lan ra khắp nơi.
Ánh đao, ánh kiếm… Tất cả các đòn tấn công đều bị nghiền nát hoàn toàn!
Nát trong một đòn!
Cho dù ngươi có muôn vàn vạn pháp, ta chỉ cần một viên gạch là phá vỡ nó!
Dưới sự trùng kích của nguyên lực, các võ giả xung quanh bị hất ngược và bay ra ngoài.
“Làm sao có thể?”
Sắc mặt của bọn họ kinh hãi, đáy lòng tràn đầy nghi ngờ.
Vương Đằng thừa thắng xông lên, lấn người mà lên.
Ầm ầm ầm!
Từng bóng người rơi xuống đất như bánh chẻo rơi vào trong nồi.
“Mười tám!”
“Mười chín!”
“Hai mươi!”

“Hai mươi ba!”
“Hai mươi tư!”
Sắc mặt của tư tế Thần điện trông thật kỳ lạ, hắn âm thầm mặc niệm thay cho những võ giả này.
Vương Đằng giữ lại võ giả Hàn Quốc cuối cùng.
Hắn nhìn đối phương, bước từng bước về phía trước.
“Ừng ực!”
Hầu kết của võ giả Hàn Quốc lăn một cái, liếc nhìn viên gạch trong tay Vương Đằng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hai chân như nhũn ra.
“Ta, ta…” Hắn muốn nhận thua, nhưng chẳng biết tại sao miệng mình lại trở nên run cầm cập.
Vương Đằng giậm chân xuống, lập tức đi đến trước mặt võ giả Hàn Quốc, một viên gạch đập xuống khuôn mặt của hắn.
Sắc mặt võ giả Hàn Quốc tái mét, sau đó trước mắt tối sầm lại, gươg mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Đau đau đau!
Chỉ những người bị đánh vào mặt mới biết cảm giác đau đớn đó. Nước mắt nước mũi của võ giả Hàn Quốc thi nhau chảy xuống, nước mũi còn hòa lẫn với máu đỏ.
Trông có vẻ hơi thê thảm.
Vương Đằng không nương tay, thấy vậy lại bồi thêm mấy phát gạch nữa, đánh cho võ giả Hàn Quốc mặt mũi bầm dập, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
“Hai mươi lăm!”
Liên tục hai mươi lăm người!
Tư tế Thần điện im lặng cho đến khi võ giả cuối cùng bị đập xong, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đánh xong!
Trận so tài này gần như hoàn toàn không có kỹ thuật. Từ đầu đến cuối, những võ giả rơi vào tay Vương Đằng chỉ căn bản là hành hạ người mới, kết cục thê thảm biết bao.
Mọi người xung quanh thì xem đến trợn mắt há hốc mồm, thâtk lâu cũng không thốt nên lời…
Hết thảy đều kết thúc!
Hai mươi lăm võ giả trên mặt đất được sắp xếp ngay ngắn, toàn bộ nằm ngã ra đất, ngổn ngang lộn xộn, mặt mũi bầm dập.
Lúc này, mặt người lĩnh đội của các quốc gia có hai mươi lăm võ giả đều đen như đáy nồi, họ muốn giẫm lên nước Hạ, nhưng cuối cùng lại tự bên đá đập vào chân mình.
Hai mươi lăm võ giả liên thủ vẫn không phải là đối thủ của Vương Đằng, hơn nữa còn thua cực kỳ thảm hại.
Bọn họ đã thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tự ăn quả ác!
Trong hội giao lưu, chưa từng xuất hiện tình huống một chọi hai mươi lăm quốc gia, bởi vậy trận thi đấu này nhất định sẽ được ghi khắc vào lịch sử, mà những quốc gia này nhất định sẽ trở thành tài liệu giảng dạy mặt trái.
Người của các quốc gia còn lại không tham chiến đều có vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ.
Đồng thời, họ cũng bị khiếp sợ trước thực lực của Vương Đằng, một mình đánh bại hai mươi lăm võ giả thiên tài. Mặc dù những quốc gia đó không phải là quốc gia lớn, nhưng dù như vậy, những võ giả bình thường hoàn toàn không thể làm được như vậy.
Một chọi nhiều người, chẳng những nguyên lực phải mạnh, mà chiến pháp càng phải mạnh hơn, nếu không sẽ vô ích.
Đám người Tô An, Gerald tự hỏi họ không thể làm được điều đó.
Bọn họ nhìn Vương Đằng như thể đang nhìn quái vật, tên này thật sự không phải người mà!
Có lẽ thế này mới được tính là thiên kiêu nhỉ!
Còn bọn họ, có thể là giả.
Vào lúc này, thiên kiêu các quốc gia không thể không sinh ra hoài nghi bản thân.
Trong khán phòng nước Hạ, đám người Chúc Vân Thiều cũng khiếp sợ. Hiển nhiên, bọn họ đều cho rằng Vương Đằng rất mạnh, nhưng Vương Đằng lại làm đổi lại nhận thức của bọn họ.
Người này như bị một tầng sương mù bao phủ, mọi người đều chưa từng thấy rõ thực lực của hắn.
Đám người Cơ Tu Minh, La Thành không khỏi cảm thấy hơi ghen tị.
Đây chính là sân đấu mang tính thế giới, không phải là trận thi đấu võ đạo đệ nhất chỉ giới hạn ở nước Hạ.
Sau trận chiến này, có lẽ Vương Đằng sẽ vang danh khắp các nước trên thế giới.
Bọn họ đều là những người trẻ tuổi, không ai dám nói mình không chút để ý trước một vinh dự to lớn như vậy.
Nhậm Kình Thương siết chặt hai nắm đấm, đôi mắt xuất hiện sự ghen tị. Vương Đằng gần như trở thành cơn ác mộng của hắn, làm cho nội tâm của hắn không thể bình tĩnh được nữa.
Đàm Đài Tuyền liếc nhìn hắn, lông mày hơi nhăn lại, ánh mắt đó khiến nàng rất khó chịu, Nhậm Kình Thương này…
Nàng âm thầm quyết định, khi trở về phải nói với Lôi Chấn Đình, quán chủ võ quán Lôi Đình rằng đồ đệ này của hắn có chút vấn đề rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận