Kiếm Lai

Chương 989: Giang hồ còn có Trần Bình An

Nữ quỷ Vi Úy cưỡi gió đi xa, như rút ngắn khoảng cách núi sông, tự nhiên muốn đến Kiếm Thủy sơn trang sớm hơn đoàn xe.
Vi Úy đi rồi lại trở lại, về sơn trang làm khách, Tống Vũ Thiêu như trước không lộ diện, vẫn là Tống Phượng Sơn và Liễu Thiến tiếp đãi.
Năm đó Tống Vũ Thiêu ở chùa cổ đã tha cho Vi Úy một con ngựa, không có nghĩa là vị lão kiếm thánh của Sơ Thủy quốc này sẽ chào đón nàng, dù là Liễu Thiến, một trong Sơ Thủy quốc tứ sát, với tư cách là cháu dâu trong nhà, Tống Vũ Thiêu năm đó làm sao lại không có khúc mắc? Chẳng qua là một người từng trải, lớn tuổi, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ cũ, khi nghĩ đến chuyện nước non thiên hạ, đi đường cũ vòng vo, rồi quay trở về nhà, có chút ít tự kiểm điểm, thực tế trải qua chuyện mua bán vỏ kiếm lần đó, Tống Vũ Thiêu mới hoàn toàn đồng ý "người này" là Liễu Thiến, tùy Liễu Thiến quán xuyến công việc, thậm chí còn nguyện ý vì chuyện nàng sau này trở thành sơn thần thủy thần mà bôn ba, chủ động qua lại với Hàn Nguyên Thiện. Nếu không thì Tống Vũ Thiêu đã được thư viện coi trọng, vốn dĩ ván đã đóng thuyền chuyện phá cảnh, cũng thành một trận hoa trong gương, trăng dưới nước.
Lần này Tống Vũ Thiêu gặp lại Trần Bình An, kỳ thật còn cao hứng hơn. Không chỉ tận mắt thấy Trần Bình An trở thành một vị kiếm tiên trên núi, mà con đường giang hồ của Trần Bình An, giống hệt Tống Vũ Thiêu.
Một con đường đi lên, người đi đường rải rác, ngẫu nhiên gặp lại, trong mưa gió, kề vai sát cánh mà đi, nên có rượu ngon.
Nếu lần đầu gặp mặt, Tống Vũ Thiêu vẫn chỉ xem Trần Bình An, chàng thiếu niên lưng đeo rương sách, đi xa muôn phương là một vãn bối rất đáng được chờ mong, thì lần thứ hai gặp lại, cùng Trần Bình An đội mũ rộng vành lưng đeo trường kiếm, mặc áo xanh, cùng nhau uống trà, uống rượu, ăn lẩu, càng giống như hai người đồng đạo tâm đầu ý hợp, đã hòa hợp đến mức tỉnh táo. Chẳng qua đây là cảm nhận riêng của Tống Vũ Thiêu, trên thực tế Trần Bình An đối diện với Tống Vũ Thiêu, vẫn trước sau như một, vô luận lời nói việc làm hay tâm tính, đều giữ lễ vãn bối kính trọng tiền bối, Tống Vũ Thiêu cũng không cố ép, người giang hồ, ai mà chẳng sĩ diện chút?
Nghe thấy Tống Phượng Sơn và Liễu Thiến lại tiếp đãi Vi Úy nghị sự xong, Tống Vũ Thiêu liền đi tới nhà thủy tạ bên thác nước ngồi một mình.
Tống Vũ Thiêu đã nhiều năm chưa từng đeo kiếm luyện kiếm, hôm nay lại đặt ngang người bạn già của mình lên gối, tên kiếm là "Ngật Nhiên", năm đó vô tình vớt được ở chính giữa trụ đá cơ quan hồ sâu trước mắt, cái vỏ kiếm bằng trúc xanh kia, đầu tiên chẳng qua là năm đó Tống Vũ Thiêu có chút nghi hoặc, tựa hồ kiếm cùng vỏ kiếm là của người rơi mất được hợp lại với nhau, chứ không phải là "vợ cả".
Ngật Nhiên đương nhiên là một thanh thần binh lợi khí mà giang hồ vũ phu tha thiết ước mơ, Tống Vũ Thiêu cả đời thích du lịch, bái phỏng danh sơn, trường kiếm hành tẩu giang hồ, đã gặp không ít sơn trạch tinh quái và yêu ma quỷ quái, có thể chém yêu trừ ma, Ngật Nhiên kiếm đã lập nhiều đại công, còn cái vỏ kiếm làm bằng trúc có chất liệu đặc biệt, Tống Vũ Thiêu đi khắp nơi, lục lọi các lầu đọc sách cổ của quan gia tư gia, mới tìm được một trang tàn thiên, mới biết được thanh kiếm này là võ thần ở châu khác tự tay chế tạo, không biết vị tiên nhân nào đi du lịch vượt châu rồi rơi mất tại Bảo Bình châu, tàn thiên sách cổ ghi lại "Lệ quang xé nứt Ngũ Nhạc, kiếm khí chém đại độc", khí phách thật lớn.
Mua sách bán chạy nhất trực tuyến Chẳng qua cái vỏ kiếm bằng trúc sơ sài kia, Tống Vũ Thiêu đã từng hỏi khắp tiên gia trên núi, vẫn không có tin tức chính xác, có vị tiên sư đại khái đoán, có lẽ là linh vật của Thanh Thần sơn thuộc động thiên Trúc Hải, nhưng mà bởi vì vỏ kiếm trúc cũng không có minh văn, nên cũng không còn dấu vết, thêm nữa vỏ kiếm trúc ngoài việc có thể làm "nhà" của Ngật Nhiên kiếm, mà bên trong không hề bị mài mòn và cứng cỏi khác thường ra, cũng không có gì thần dị hơn, trước đây Tống Vũ Thiêu chỉ coi vỏ kiếm bằng trúc, đã coi như là chủ nhân của kiếm Ngật Nhiên chọn tạm mà thôi, nào ngờ hóa ra lại làm ủy khuất cho vỏ kiếm trúc?
Tống Vũ Thiêu cúi đầu nhìn lại, cổ kiếm Ngật Nhiên, vẫn sắc nhọn vô cùng, ánh mặt trời chiếu vào, sáng lấp lánh, vầng sáng lưu chuyển, hơi nước ở nhà thủy tạ bao phủ, nhưng vẫn không thể che hết kiếm quang phong thái.
Tống Vũ Thiêu xòe bàn tay, vỗ nhẹ lên thân kiếm, rồi lại ngẩng đầu nhìn thác nước chảy thẳng xuống, như mái tóc dài trắng như tuyết của tiên nhân rủ từ trên xuống dưới, lẩm bẩm nói:
"Ông bạn già, chúng ta a, đều già cả rồi."
Bên Nghị Sự đường, Vi Úy đã nói rõ đầu đuôi chuyện ở chiến trường, cùng với lời Trần Bình An muốn nhờ nàng gửi, Tống Phượng Sơn thần sắc ngưng trọng.
Liễu Thiến là người có tính cách điềm tĩnh, giận không lộ ra ngoài, nhưng vì thân phận đặc biệt nên sau khi nghe Trần Bình An nói chuyện lần đó, biết được ý nghĩa trong đó, cũng có chút cảm khái, "Ông nội không nhìn lầm người."
Tống Phượng Sơn nói khẽ:
"Đạo lý này, khó nói."
Liễu Thiến gật đầu, nàng dù sao cũng là gián điệp do Đại Ly cài vào Sơ Thủy quốc, tầm nhìn thực ra còn cao hơn cả các tông sư võ học bình thường và tiên sư trên núi.
Cho nên nàng còn rõ hơn cả Tống Phượng Sơn và Tống Vũ Thiêu về sự cường đại của gã vũ phu thuần túy kia.
Giang hồ ở những nơi như Sơ Thủy quốc, Tùng Khê quốc, vũ phu thất cảnh đã là võ thần trong truyền thuyết, nhưng thực tế, Kim thân cảnh chỉ là cảnh giới đầu tiên trong luyện thần tam cảnh mà thôi, sau lần xuất hành đó, hai cảnh ở đỉnh cao càng thêm đáng sợ. Còn mười cảnh về sau, càng khiến cho tu sĩ ở đỉnh cao cũng phải kinh hãi, khiếp sợ.
Gã vũ phu Viễn Du cảnh đến từ Trung Thổ thần châu kia, mạnh đến mức nào, nàng biết đại khái, vì trước kia nàng dùng con đường công sự của Lục Ba đình Đại Ly, giúp sơn trang điều tra hư thực một phen, sự thật chứng minh, gã vũ phu kia không những là vũ phu thuần túy bát cảnh, hơn nữa tuyệt đối không phải Viễn Du cảnh theo nghĩa bình thường, rất có thể là một trong số ít người mạnh nhất trong giới Viễn Du cảnh, tương tự như kỳ thủ quốc gia trong giới cờ vây cửu đoạn, có thể vinh dự trở thành sự tồn tại mà một nước kỳ vọng. Lý do rất đơn giản, Lục Ba đình có cao nhân đến đây, tìm Liễu Thiến và sơn thần bản địa, hỏi han cặn kẽ sự việc, vì chuyện này đã làm kinh động đến phiên vương giám quốc Đại Ly là Tống Trường Kính! Nếu không có chuyện gã kia mang vỏ kiếm ép mua ép bán, rời đi sớm thì có lẽ Tống Trường Kính cũng phải đích thân đến đây, mà nếu thực sự như vậy, thì mọi việc đã đơn giản, dù sao vị quân thần Đại Ly này đã là vũ phu mười cảnh tận cùng, chỉ cần chịu ra tay, Liễu Thiến tin rằng dù đối phương có chỗ dựa lớn hơn nữa, Đại Ly và Tống Trường Kính cũng không có gì phải kiêng kỵ.
Chuyện này đã không còn thuần túy là nắm đấm của ai cứng hơn, mà còn là do đại thế dưới bầu trời cho phép.
Vương triều Đại Ly, ngày nay đã lấy nửa châu bản đồ làm ranh giới, tương lai độc chiếm một châu, đó đã là xu thế phát triển, đây mới là sức mạnh và chỗ dựa lớn nhất của Tống thị Đại Ly.
Mua sách bán chạy nhất trực tuyến Không chừng đến lúc đó sẽ nhảy lên thành một trong năm vương triều hàng đầu của cả tòa Hạo Nhiên thiên hạ, cũng không phải chuyện gì khó.
Vi Úy là kẻ sợ thiên hạ không loạn, ngồi trên ghế, đưa qua đưa lại đôi giày thêu, "Sở phu nhân sắp đến tận nhà bái phỏng, đến lúc đó sẽ trực tiếp đuổi ra cửa hay là người đến tức là khách, mặt tươi cười đón chào? Ngoài ả Sở phu nhân lòng dạ rắn rết kia, còn có Vương San Hô của Hoành Đao sơn trang, em gái của Hàn Nguyên Thiện là Hàn Nguyên Học, ba người đàn bà chụm lại một chỗ, thật là náo nhiệt."
Liễu Thiến mỉm cười, "Việc nhỏ ta có thể quyết định, việc lớn đương nhiên vẫn là Phượng Sơn làm chủ."
Tống Phượng Sơn bất đắc dĩ nói:
"Vẫn phải nghe ông nội, ta sinh ra đã không thích hợp xử lý mấy việc vặt vãnh này."
Vi Úy nhìn Liễu Thiến, cười hì hì nói:
"Nghe nói Vương San Hô năm đó từng vụng trộm si tình phu quân ngươi?"
Tống Phượng Sơn thờ ơ. Đề tài này không nên dính vào. Không rành việc vặt, chỉ là hắn không muốn phân tâm, mong muốn đi xa hơn trên kiếm đạo, nhưng không có nghĩa là Tống Phượng Sơn không hiểu nhân tình.
Liễu Thiến cười nói:
"Một người đàn ông tốt, có vài cô nương ái mộ hắn, có gì là lạ."
Vi Úy không khỏi nói ra:
"Gã họ Trần đó, thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, vẫn là ông nội các ngươi có mắt nhìn người, ta năm đó lại không thấy ra được manh mối gì. Chỉ có điều, hắn với ông nội các ngươi, vẫn là không đủ sức, rõ ràng kiếm thuật cao như vậy, làm việc thì dù sao cũng vẫn là dây dưa dài dòng, chẳng có chút gì là thống khoái, giết người còn phải nghĩ trước tính sau, rõ ràng chiếm lý mà ra tay thì cũng cứ thu khí lực. Nhìn người ta Tô Lang đi, phá cảnh, không nói hai lời, trực tiếp đến ngoài thôn trang các ngươi, chiêu cáo thiên hạ, muốn luận kiếm, dù là một người ngoài như ta, thậm chí còn là bạn của các ngươi, tận sâu trong lòng cũng thấy vị Thanh Trúc kiếm tiên kia thực sự tiêu sái, hành tẩu giang hồ, nên như vậy."
Mua sách bán chạy nhất trực tuyến Tống Phượng Sơn cười lạnh nói:
"Kết quả thì sao?"
Nữ quỷ có thân hình nhỏ nhắn lanh lợi là Vi Úy, lười biếng tựa vào ghế, nói:
"Tô Lang chẳng qua là kém một chút may mắn thôi, ta dám chắc, người này, dù lần này ở thôn trang bị một quả đắng, nhưng vị kiếm tiên Tùng Khê quốc này, nhất định sẽ là người đứng đầu giới giang hồ hơn mười nước của chúng ta trong vài chục năm tới, không còn nghi ngờ gì nữa."
"Ngươi Tống Phượng Sơn liền thảm rồi, chỉ có thể đi theo cái mông người ta phía sau ăn bụi bặm, vô luận là kiếm thuật, hay là thanh danh, chính là muốn không bằng cái kia làm việc bá đạo, vì tư lợi Tô Lang."
Tống Phượng Sơn cười trừ, mọi người ai cũng có số mệnh, huống chi kiếm khách cuối cùng thành tựu cao thấp, vẫn là phải dựa vào kiếm trong tay mà nói chuyện. Tựa như trước kia, tại Kiếm Thủy sơn trang danh tiếng cao nhất thời điểm, thế gian đều nói Sơ Thủy quốc kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu kiếm thuật cao thâm, đã vượt qua dần dần già yếu Thải Y quốc lão kiếm thần, người sau sở dĩ thoái ẩn phong kiếm, chính là sợ hãi Tống Vũ Thiêu khiêu chiến, sợ hãi Tống Vũ Thiêu một ngày kia muốn hỏi kiếm, không dám ứng chiến, liền chủ động nhượng bộ yếu thế. Mà trên thực tế thì sao, dù là Thải Y quốc lão kiếm thần gặp chuyện ngoài ý muốn, thất bại mà chết, lấy một kiểu mờ ám kết thúc, nhưng vẫn là ông nội ta kính trọng nhất, không ai sánh bằng kiếm khách.
Liễu Thiến có chút tức giận.
Vi Úy tranh thủ thời gian chắp tay trước ngực, làm ra vẻ xót thương, cầu xin tha thứ nói:
"Hảo hảo hảo, là ta đầu óc ngắn, ăn nói thiếu suy nghĩ, Liễu Thiến tỷ tỷ người đại lượng, đừng giận."
Tống Phượng Sơn không muốn cùng con quỷ này dây dưa nhiều, liền cáo từ đi về phía thác nước, đem lời Trần Bình An mà nói gửi cho ông nội.
Nữ quỷ Vi Úy chiếm núi làm vua, cố gắng nói cũng không phải tội ác tày trời, nhưng Tống Phượng Sơn thật sự không thích, chỉ có điều vợ mình kết giao, lại có thêm một tầng quan hệ đồng minh, mới có thể ngồi xuống uống trà. Ví dụ như Vi Úy cùng Hàn Nguyên Thiện giữa cái phong lưu sổ sách kia, Tống Phượng Sơn trong lòng rất ghét, đã từng kín đáo khuyên Liễu Thiến, kết minh là kết minh, lợi ích qua lại, thì bàn bạc kỹ, nhưng chuyện riêng tư của Liễu Thiến và Vi Úy, nên biết điểm dừng. Đây là một trong số ít lần Tống Phượng Sơn dùng thân phận "chủ gia đình".
"dạy dỗ" vợ mình, vì việc nhỏ nhặt, Tống Phượng Sơn nói lý ít, nhưng chính đạo lý này mới trở nên nặng ký.
May là Liễu Thiến nghe xong, cũng làm theo.
Vì vậy câu nói đại sự phu quân làm chủ của Liễu Thiến, cũng không phải là lời nói dối.
Đây là chỗ thông minh của Liễu Thiến, đương nhiên cũng là sự giáo dục tốt của Tống gia. Nếu không thì Liễu Thiến cũng chỉ có thể mang cái danh Thiếu phu nhân Kiếm Thủy sơn trang không hơn không kém, cả đời không được Tống Vũ Thiêu thật sự công nhận. Đến lúc đó người khó xử nhất, thực chất là Tống Phượng Sơn. Nếu như Tống Phượng Sơn thực sự việc gì cũng theo nàng, đến lúc đó tự mình chuốc lấy khổ, đừng trách ông nội Tống Vũ Thiêu vô tình, cũng đừng trách gì Liễu Thiến, cái gọi là "Thanh quan khó đoán việc nhà", cuối cùng, không phải đạo lý khó nói, mà là khó ở chỗ phân định đúng sai như thế nào, huống chi trong nhà, đều không thích nói nặng lời, cho nên khó là thật khó.
Lúc Tống Phượng Sơn đi ngang qua sơn thủy đình, đoàn xe rầm rộ đã qua trấn nhỏ, vào đến ngoài sơn trang.
Liễu Thiến do dự một chút, vẫn không để người đi báo tin cho Tống Vũ Thiêu và Tống Phượng Sơn hai ông cháu.
Thứ nhất là đối phương, đều là nữ nhi đến chơi, Sở phu nhân, Vương San Hô và Hàn Nguyên Thiện, đều là nữ tử, Kiếm Thủy sơn trang nếu để Tống Vũ Thiêu đích thân ra ngoài đón, quá phô trương, Liễu Thiến không muốn làm vậy, thực ra Tống Phượng Sơn cùng nàng nghênh đón là vừa hay, chẳng qua Liễu Thiến cũng không muốn quấy rầy hai ông cháu. Thứ hai, đối phương sao lại vừa mới tiễn Tô Lang đi lại lập tức tới, ý đồ rõ ràng, Kiếm Thủy sơn trang nhìn có vẻ sắp tàn lụi, vốn chỉ là vẻ bên ngoài, không cần quá cố gắng nịnh bợ người ta, dù cho Đại tướng quân "Sở Hào" đích thân tới thì sao? Nàng Liễu Thiến, thân là thủ lĩnh gián điệp Đại Ly Lục Ba đình ở Sơ Thủy quốc, phân lượng không đủ ư? Lễ nghi không đủ sao?
Vi Úy núp đi, ở trong trang tùy tiện đi dạo.
Cuối cùng ngồi tại cái sơn thủy đình gần thác nước, lúc rảnh rỗi, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, năm xưa một kẻ thiếu niên quê mùa dung mạo không nổi bật, sao lại đột nhiên quật khởi rồi? Mấu chốt là tại sao lại từ một gã võ phu thuần túy không có cảnh giới cao, mà biến hóa nhanh chóng, thành kiếm tiên trên núi trong truyền thuyết rồi? Uống lộn thuốc à? Nếu thực sự có linh đan diệu dược như vậy, nếu được, cho nàng Vi Úy một bó to, bội thực mà chết nàng cũng không hối hận.
Bên nhà thuỷ tạ thác nước, Tống Vũ Thiêu đã đem thanh cổ kiếm Ngật Nhiên đặt lại trong hồ sâu ụ đá, đóng cửa cơ quan người xưa tạo ra này, đứng ở trên cái "Trụ cột vững vàng" nho nhỏ kia, chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn lại, thác nước đổ xuống, tùy ý hơi nước làm ướt áo.
Lúc Tống Phượng Sơn tới gần nhà thủy tạ, lão nhân áo đen lúc này mới lấy lại tinh thần, liếc qua chỗ nước đọng bên trong tạ, cười hỏi:
"Có việc?"
Tống Phượng Sơn liền đem lời của Vi Úy gửi đến thuật lại một lần.
Tống Vũ Thiêu lộ vẻ mặt vui mừng.
Tống Phượng Sơn nghi ngờ nói:
"Ông nội có vẻ như không hề cảm thấy kỳ quái?"
Tống Vũ Thiêu mặt đầy ý cười, có chút đắc ý, nói:
"Cái thằng nhãi ranh kia vừa vểnh mông lên, ta đã biết nó muốn giở trò gì rồi, có gì mà ngạc nhiên. Nếu không nói thế, không làm thế, ta mới thấy lạ."
Tống Phượng Sơn hôm nay quan hệ với Tống Vũ Thiêu đã hòa hợp, không còn gò bó, nhịn không được trêu ghẹo:
"Ông nội, quen được một kiếm tiên trẻ tuổi làm bạn, xem ông đắc ý chưa kìa."
Tống Vũ Thiêu mỉm cười nói:
"Không phục à? Vậy ngươi cứ tùy tiện lên núi tìm xem, nhặt về cho ông nội xem một chút? Nếu như tài năng và cách đối nhân xử thế có được một nửa của Trần Bình An, thì coi như là ông nội thua, thế nào?"
Tống Phượng Sơn có chút buồn bã:
"Ông nội, rốt cuộc ai mới là cháu trai ruột của ông vậy?"
Tống Vũ Thiêu cười nói:
"Đương nhiên là đứa vô dụng mới là cháu ruột rồi."
Tống Phượng Sơn cứng họng không đáp lại được.
Tống Vũ Thiêu há miệng cười lớn, vỗ vỗ vai Tống Phượng Sơn:
"Không tài giỏi cũng là cháu ruột, hơn nữa, nhân phẩm cũng không hề kém cái thằng nhãi ranh kia."
Tống Vũ Thiêu dừng lại một lát:
"Hơn nữa, hôm nay ngươi đã tìm được vợ, thằng Trần Bình An kia vẫn còn chưa có tin tức gì, cũng coi như chưa thua ngươi. Nếu ngươi mà sinh thêm cho nhanh, để ông nội bế chút chắt trai ra đời, đến lúc đó Trần Bình An dù có kết hôn rồi thì vẫn thua ngươi."
Tống Phượng Sơn vẫn là không phản bác được.
Nghe giống như lời khen, nhưng hình như lại không vui chút nào.
Thế nhưng trong lòng Tống Phượng Sơn lại nhẹ nhõm thở ra, ông nội gặp được Trần Bình An, đã vui vẻ hơn nhiều, hôm nay lại nghe được những lời của Trần Bình An, càng thêm mở được nút thắt trong lòng, nếu không thì sẽ không trêu đùa với mình như vậy.
Tống Vũ Thiêu suy nghĩ một lát, xoa xoa cằm:
"Sinh cháu gái thì càng tốt, người tu đạo cầu trường sinh, nói không chừng nhãi ranh ngươi, còn có cơ hội làm bố vợ của Trần Bình An."
Tống Phượng Sơn rốt cuộc nhịn không được:
"Ông nội! Cái này quá đáng rồi đấy!"
Tống Vũ Thiêu thu lại nụ cười, chỉ là sắc mặt bình tĩnh, tựa hồ không còn gánh nặng, nói khẽ:
"Được rồi, những năm qua làm cho ngươi và Liễu Thiến lo lắng, là ông nội cổ hủ, không thể suy nghĩ thấu đáo, cũng là do ông nội đánh giá thấp Trần Bình An, chỉ biết cả đời tôn sùng đạo lý giang hồ, để một kẻ không có thế lực gì, bị ép tới không ngóc đầu lên nổi, về sau thì đúng là không còn đạo lý gì nữa, thật ra không phải thế, đạo lý vẫn là đạo lý đó, ta Tống Vũ Thiêu chỉ là bản lĩnh nhỏ, kiếm thuật không cao, nhưng mà không sao, giang hồ vẫn còn Trần Bình An. Ta Tống Vũ Thiêu nói không thông, nhưng lời Trần Bình An nói lại có thể."
Tống Phượng Sơn khẽ nói:
"Như vậy, có khi nào sẽ làm trì hoãn tu hành của Trần Bình An không? Trên núi tu đạo, nếu vướng vào chuyện đời, sẽ là đại kỵ."
Tống Vũ Thiêu rất là vui mừng, nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy ông sáng mắt đến thế:
"Tốt, rất tốt, con Tống Phượng Sơn có thể nghĩ được như vậy, thì sẽ không thua Trần Bình An! Đây mới là khí chất của Kiếm Thủy sơn trang chúng ta!"
Tống Vũ Thiêu dừng lại một chút, hạ thấp giọng:
"Có mấy lời, ta đây là bậc trưởng bối, nói không nên lời, những lời này, con hãy nói lại cho Liễu Thiến nghe, Kiếm Thủy sơn trang nợ Liễu Thiến quá nhiều, con là đàn ông của nàng, một lòng luyện kiếm là chuyện tốt, nhưng điều đó không phải là lý do con coi thường sự trả giá của người bên cạnh, con gái lấy chồng, trăm việc đều phải lo toan, chịu đựng đau khổ, từ xưa tới nay không phải chuyện gì lạ lẫm."
Tống Phượng Sơn đang muốn nói gì đó.
Tống Vũ Thiêu trừng mắt:
"Đạo lý của ông nội, kém rồi sao? Tiểu tử ngươi cứ nghe theo là được, nhìn xem Trần Bình An kia, hận không thể đem lời của ông nội ghi nhớ kỹ, mà còn phải học theo đấy!"
Tống Phượng Sơn cười nói:
"Con không dám tranh cãi với ông nội, cái sổ nợ này cứ ghi lên đầu Trần Bình An, lần sau nó tới, với tửu lượng đó, một mình Tống Phượng Sơn ít nhất cũng hạ gục được hai thằng Trần Bình An."
Tống Vũ Thiêu gật đầu:
"Chuyện này ta không ngăn cản."
Tống Vũ Thiêu đột nhiên nói:
"Ngươi chuẩn bị gặp Hàn Nguyên Thiện đi, ta không quan tâm đến hắn nữa, chẳng có gì để nói."
Tống Phượng Sơn hỏi:
"Chẳng lẽ là trốn trong đoàn xe?"
Tống Vũ Thiêu gật đầu nói:
"Không tin thì chúng ta có thể đánh cược."
Tống Phượng Sơn lắc đầu nói:
"Cá cược thua chắc rồi, còn cược làm gì. Con đây sẽ đi sang bên chỗ Liễu Thiến."
Tống Vũ Thiêu tiễn Tống Phượng Sơn tới gần đình nghỉ mát bên kia, nữ quỷ Vi Úy vẫn đang ở đó đung đưa chân.
Tống Phượng Sơn nhanh chân rời đi.
Tống Vũ Thiêu đi vào trong đình nghỉ mát.
Vi Úy quay đầu lại, đáng thương nói:
"Lão kiếm thánh cũng đừng từ trong tay áo móc ra một cuốn lịch cũ kỹ chứ."
Tống Vũ Thiêu cười cười, "Không đi giang hồ nhiều năm, lịch cũ liền thật sự thành cũ rồi."
Vi Úy thở dài, "Lão kiếm thánh lang bạt giang hồ khi xưa, bọn ta những kẻ tai họa này đều mong lão tiền bối người chết sớm cho rồi, khỏi phải ngày ngày nơm nớp lo sợ, đợi lão tiền bối ngươi lật lịch xem ngày, nói một câu hôm nay hợp tế kiếm. Nay nghĩ lại, không còn lão tiền bối, kỳ thật cũng không hẳn là chuyện tốt. Tựa như con yêu quái núi kia, nếu lão tiền bối còn, nó đâu dám làm càn như thế, khắp nơi hại người, còn suýt nữa bắt ta đi làm áp trại phu nhân."
Tống Vũ Thiêu nói năng rành mạch, không nể nang ai, "Bọn ngươi đám người xấu ác ma quỷ này, chỉ có đồng bọn cọ xát lẫn nhau, mới có thể hơi nhớ nhau chút đỉnh."
Vi Úy cười khanh khách không thôi, dáng vẻ trang điểm diêm dúa.
Tống Vũ Thiêu liếc mắt, "Túm quá lố, làm hỏng phong thủy thôn ta, tìm đánh?"
Vi Úy vội vàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:
"Lão tiền bối, có thể thỉnh giáo người một chuyện được không?"
Tống Vũ Thiêu cười khẩy nói:
"Lão tiền bối? Ngươi cái bà nương này bao nhiêu tuổi rồi? Trong lòng mình không biết à?"
Có lão già cứng đầu này ở đây, Vi Úy tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ là hôm nay tình hình nước Sơ Thủy biến động kỳ lạ, Kiếm Thủy sơn trang lại có vẻ quái dị, Liễu Thiến lại là con người vô tâm, chẳng quan tâm gì đến Vi Úy nàng, chỉ nhớ đến cái thôn xóm rách nát sắp sửa đổi thành miếu sơn thần này, còn về phần Tống Phượng Sơn, Vi Úy lại không dám đến gần gây chuyện, sơ ý một chút lại rước họa vào thân cho Liễu Thiến thì nhất định là lỗ vốn, nên chỉ có thể đến chỗ Tống Vũ Thiêu này giả vờ ngoan ngoãn nghe lời.
Vi Úy kiên trì hỏi:
"Hàn Nguyên Thiện có thể dùng mặt nạ Sở Hào này, mãi chiếm đoạt quyền hành triều đình nước Sơ Thủy sao?"
Tống Vũ Thiêu tặc lưỡi nói:
"Ngươi không phải là tình nhân của hắn à? Không đi hỏi hắn mà hỏi ta, thảo nào ngươi Vi Úy vẫn thua kém một con yêu nhím trên núi."
Vi Úy cười khổ nói:
"Hàn Nguyên Thiện là thứ gì, lão tiền bối không phải không rõ, thích nhất lật lọng trở mặt, buôn bán với hắn, dù có làm tốt đến mấy, cũng không biết ngày nào đó sẽ bị hắn bán đứng cho trắng tay, những chuyện từng xảy ra ít năm trước không đủ sao? Ta thực sự là sợ. Dù lần này rời đỉnh núi, muốn tính toán một ngọn núi nhỏ làm sơn thần cho riêng mình, cũng không dám cùng Hàn Nguyên Thiện nói, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo luật, nên nộp tiền thì nộp tiền, nên đưa mỹ nữ thì đưa mỹ nữ, chỉ lo rằng phí công lần trước mượn được chút gió đông hiền tài trong thư viện, rồi sau khi kết thúc quan hệ với Hàn Nguyên Thiện, nếu bất cẩn, lại tự động chui đầu vào cửa, khiến Hàn Nguyên Thiện vẫn nhớ tới còn có một con quỷ cái là ta, vắt hết của cải của ta, không chừng khi lên chức sơn thần mới, sẽ lấy ta ra giết gà dọa khỉ, dù sao làm thịt một trong tứ sát Sơ Thủy quốc là ta, ai mà không thấy hả lòng hả dạ, vỗ tay hoan hô?"
Tống Vũ Thiêu nói:
"Ngươi cũng không phải là kẻ ngốc."
Vi Úy ai oán nói:
"Năm xưa ta vì ngốc mà chết, giờ không lẽ ngu xuẩn đến độ không làm nổi quỷ sao?"
Tống Vũ Thiêu dường như đã sớm có ý định, "Chuyện ngươi muốn mưu đồ thân phận sơn thần, ta có thể nhờ Phượng Sơn và Liễu Thiến giúp ngươi xoay sở, xem như điều kiện trao đổi, ngoài khoản tiền thần tiên ngươi phải trả ra, ngươi còn phải giúp bọn ta trông coi chỗ này, sơn thần bản địa bọn ta không tin được, nhỡ phá hỏng phong thủy bảo địa núi sông căn cơ này, chúng ta dù có chuyển nhà cũng sẽ bị liên lụy chút ít."
Vi Úy thử dò hỏi:
"Chẳng lẽ ta không cầu thì thôn các ngươi cũng tự động giúp ta?"
Tống Vũ Thiêu cười khẩy nói:
"Vậy coi như ta vừa rồi không nói gì, ngươi cứ đợi đó mà xem?"
Vi Úy thần sắc lúng túng, nhẹ nhàng tự tát vào mặt:
"Xem cái miệng chó má này của ta, lão tiền bối người là bậc đại anh hùng hào kiệt, lời nói ra là đinh đóng cột! Nếu không sao Trần Bình An có thể kính trọng lão tiền bối như thế? Lão tiền bối người không biết đấy thôi, tại chùa cổ trên đỉnh núi của ta, chậc chậc, chỉ một kiếm mà chẻ đôi cả tượng sơn thần Kim Thân của tên súc sinh đó, dù sao cũng là thần chính sơn thủy triều đình phong tặng, thật đáng thương cho cái kết cục chết không thấy xác, rồi sau đó lại không chút nào bị núi sông cắn trả, kiếm tiên trẻ tuổi không tầm thường như vậy, chẳng phải vẫn đối với lão tiền bối người kính cẩn có thừa sao, nói đi nói lại, vẫn là lão tiền bối người lợi hại."
Tống Vũ Thiêu vuốt râu mà cười, "Tuy rằng đều là chút ít hư tình giả ý hợp với tình hình lời nói, nhưng hợp với tình hình là thật hợp với tình hình."
Vi Úy thản nhiên mà cười.
Không ngờ Tống Vũ Thiêu còn nói thêm:
"Hăng quá hóa dở, bằng không thì cũng chỉ còn lại có buồn nôn người."
Vi Úy hậm hực.
Trầm mặc một lát, Vi Úy hỏi:
"Lão tiền bối không đi nhìn một cái bên kia đả kích ngấm ngầm hay công khai?"
Tống Vũ Thiêu nói một câu nói nhảm, "Uống trà không có mùi vị."
Vi Úy như ý cười nói:
"Vậy quay đầu lại ta tới cùng lão tiền bối uống rượu?"
Kết quả Tống Vũ Thiêu đã nói một chữ:
"Cút."
Vi Úy xấu hổ cũng vô dụng.
Nghị Sự đường bên kia.
Kỳ thật không có gì lời đồn.
Bởi vì đại tướng quân chính thê Sở phu nhân cũng tốt, Vương San Hô cùng Hàn Nguyên Học cũng được, đều không nói nên lời rồi.
Tiến vào thôn trang, một vị ánh mắt đục ngầu, có chút lưng còng tuổi già xa phu, đem mặt quệt một cái, dáng người một cái, liền biến thành Sở Hào.
Khiến cho người ta rất bất ngờ.
Sở phu nhân, lại không quản có phải hay không đồng sàng dị mộng, thân là Hàn Nguyên Thiện bên gối người, còn không nhận ra "Sở Hào", tự nhiên không cần đề người khác.
Hiển nhiên, Hàn Nguyên Thiện đối mặt Liễu Thiến, nếu so với đối mặt một cái cuồng dại về kiếm như Tống Phượng Sơn, càng thêm lấy làm trịnh trọng.
Sở phu nhân vô cùng ai oán phẫn uất, lúc trước Hàn Nguyên Thiện đem một vị trong truyền thuyết Long Môn cảnh lão thần tiên đặt ở bên cạnh mình, nàng còn cảm thấy là Hàn Nguyên Thiện cái này đàn ông phụ lòng khó được thâm tình một lần, chưa từng nghĩ nói đến cùng, hay vẫn là vì hắn Hàn Nguyên Thiện an nguy của mình, là nàng tự mình đa tình.
Mặt em bé Hàn Nguyên Học mỗi lần nhìn thấy đại tướng quân "Sở Hào", vẫn là cảm giác không được tự nhiên.
Về phần Vương San Hô, tương đối mà nói, tâm tư đơn thuần nhất, chính là nghĩ đến liếc mắt nhìn Tống Phượng Sơn, đều muốn cái này đã từng ngưỡng mộ giang hồ tuấn tài, kiếm thuật nhân tài kiệt xuất, biết mình hôm nay trôi qua rất tốt, gả cho một người hơn bất cứ người giang hồ nào, là quận trưởng, tương lai là trung thần Sơ Thủy quốc, ngươi Tống Phượng Sơn sắp bị đuổi ra tổ trạch, trên giang hồ nay đây mai đó, làm sao có thể so với?
Chỉ tiếc Tống Phượng Sơn gặp nàng, vẫn như cũ khách khí, vẻn vẹn chỉ có như thế.
Điều này làm cho Vương San Hô có chút thất bại.
Liễu Thiến đối với những thứ này, trong lòng hiểu rõ, chưa bao giờ nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy Vương San Hô chưa bao giờ hiểu phu quân của mình mà thôi, chính là không có nàng Liễu Thiến, Phượng Sơn cũng sẽ không thích cái này Vương San Hô, quá yếu ớt rồi, nữ tử không phải không thể kiêu ngạo, nhưng từng giây từng phút, khắp nơi tranh cường háo thắng, giống như một cái nhím nhỏ, cố gắng trên đời sẽ có người thích kiểu đó, dù sao Phượng Sơn không thuộc đám người đó.
Nghị Sự đường không có người ngoài.
Ngay cả hai vị lão thần tiên trên núi cũng không được mời đến, mà chỉ ở trong trạch viện của mình đóng cửa tu hành, người tu đạo, dù có xuống núi giao thiệp với hồng trần, vẫn phải giữ tĩnh tâm, nếu không thì không phải là rèn giũa tâm cảnh mà là ăn mòn đạo hạnh, hoang phế đạo tâm rồi.
Liễu Thiến cùng Hàn Nguyên Thiện tán gẫu xong, ba vị phu nhân ở đây cũng có thể nói chuyện chính sự, liền chủ động kéo ba người rời đi, chỉ để lại Tống Phượng Sơn cùng người quyền lực nhất triều đình Sơ Thủy quốc.
Bốn vị nữ tử tản bộ trong sơn trang, đây là lần thứ hai Hàn Nguyên Học đến chơi, vẫn cảm thấy mới lạ, tính tình ngây thơ, nói chuyện không cố kỵ, ở đó tiếc nuối mãi, nói chỗ đó dọn đi rồi không được, rất đáng tiếc. Liễu Thiến kéo vị phu nhân này vẫn ngây thơ như trước, cười nói, Sở phu nhân đang ở trong địa bàn tử địch Kiếm Thủy sơn trang, toàn thân không được tự nhiên, chỉ vì nam nhân mình không cho nàng chỗ dựa, hôm nay Kiếm Thủy sơn trang lại gặp họa mà có phúc, vì một ngoại nhân ngang hông chen vào, cứng rắn chặn Tô Lang hỏi kiếm không nói, càng làm cho cả giới giang hồ Sơ Thủy quốc, biết Kiếm Thủy sơn trang có một vị bằng hữu trên núi như thế, sau này nàng còn muốn tìm Kiếm Thủy sơn trang cùng Tống Vũ Thiêu gây khó dễ, thì càng khó khăn hơn.
Vương San Hô có chút không tập trung.
Tuy nói gả cho một thư sinh nho nhã có con đường làm quan rộng mở, mọi thứ không thiếu, quan hệ vợ chồng cũng hòa hợp, nhưng đối với một nữ tử quen uống nước giang hồ từ nhỏ, khó tránh sẽ có một tia tiếc nuối, chôn sâu dưới đáy lòng, mỗi khi đêm dài vắng người, hoặc lúc rảnh rỗi, hoặc nghe người thân thích, tâm phúc của nhà mẹ kể về ân oán giang hồ, Vương San Hô đều thấy xao động.
Khi Hàn Nguyên Học kể đến chuyện bị ám sát trên đường, và cả vị thanh sam kiếm khách xuất hiện cứu giúp.
Sở phu nhân và Vương San Hô hầu như cùng lúc vểnh tai lên nghe.
Liễu Thiến không hề che giấu, cười nói:
"Người đó chính là bạn của ông nội ta."
Liễu Thiến đột nhiên dừng lại ở chỗ hấp dẫn, lại nói nửa vời:
"Thật ra San Hô và Nguyên Học đều biết đấy."
Hàn Nguyên Học trợn to đôi mắt long lanh, chỉ tay vào mình:
"Ta quen một người thần tiên như vậy sao? Sao ta lại không biết?"
Vương San Hô trong lòng nghi ngờ, cũng không mở miệng hỏi han gì, như thể vừa hỏi sẽ thấp hơn Liễu Thiến một bậc.
Ngược lại là Sở phu nhân tâm tư dao động, cười hỏi:
"Chẳng lẽ là cái người thiếu niên ở nơi khác, năm đó cùng Tống lão kiếm thánh kề vai chiến đấu?"
Liễu Thiến gật đầu:
"Chính là hắn."
Vương San Hô nhướng mày, sắc mặt tái nhợt.
Hàn Nguyên Học ngẩn người một chút, "Chính là cái thiếu niên nghèo khó từng luận kiếm với San Hô tỷ tỷ?"
Liễu Thiến bất đắc dĩ, người phụ nữ ngốc nghếch này, may mà có phúc khí đấy, nếu không rời khỏi gia tộc, sống thế nào?
Liễu Thiến cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa trong lòng Vương San Hô, cười nói:
"Không phải, người đó lần này đến thôn trang, sau khi đánh lui Tô Lang, khi uống rượu với ông nội ta, nói đến phương pháp chế tạo đao của Hoành Đao sơn trang, khiến hắn nhớ mãi không quên, khắp nơi trên núi đều chưa từng thấy. Lúc ông nội ta nhắc đến đao pháp của Vương trang chủ, làm đến xuất thần nhập hóa, hắn cũng nhận ra."
Vương San Hô dù biết là lời khách sáo, trong lòng cũng dễ chịu không ít, dù sao phụ thân nàng Vương Nghị Nhiên, luôn là một người có khí phách phi thường trong tâm trí nàng.
Nhưng Hàn Nguyên Học lại rắc muối vào vết thương của nàng, ngơ ngác hỏi:
"San Hô tỷ tỷ, chẳng phải lúc ấy tỷ nói vị kiếm tiên trẻ tuổi đó, không phải là đối thủ của Vương trang chủ sao? Nhưng mà người đó đã đánh bại được Thanh Trúc kiếm tiên rồi, vậy Vương trang chủ chắc là phần thắng không lớn ài."
Vương San Hô làm lơ, không nói một lời.
Trong lòng, nàng căm tức cái miệng không che đậy của Hàn Nguyên Học, cùng với phẫn hận với kẻ thù năm xưa.
Vẫn còn đó cả sự hồi hộp và sợ hãi.
Cái thiếu niên ngày xưa lấm lem bùn đất và nghèo túng, đã trở thành kiếm tiên đắc ý nhất trên núi rồi.
Như vậy phải làm sao đây?
Nàng không muốn tin, không thể tin, nhưng cũng biết đó là sự thật.
Hoành Đao sơn trang mà cha nàng vất vả gây dựng, có thể sẽ bị hành động nông nổi năm xưa của nàng liên lụy sao? Nàng nghe nói phong cách hành xử của những người tu đạo trên núi, từ trước đến nay là có thù tất báo, trăm năm không muộn, không bao giờ tìm người có danh vọng trên giang hồ đến hòa giải, sau đó hai bên ngồi xuống cụng ly, bỏ qua ân oán cũ.
Liễu Thiến nhẹ nhàng nói:
"San Hô, yên tâm đi, người đó là bạn của ông nội ta, hơn nữa hắn không giống như là cái loại người tu đạo trong truyền thuyết, mà giống một người giang hồ hơn."
Vương San Hô gượng gạo cười, gật đầu coi như cảm ơn Liễu Thiến, nhưng sắc mặt Vương San Hô vẫn càng thêm khó coi.
Tại địa giới tiếp giáp Sơ Thủy quốc và Tùng Khê quốc, núi Địa Long, bến đò tiên gia.
Có một kiếm khách đầu đội nón lá, mặc áo xanh, dắt ngựa đi tới.
Trên đường đi, hai sự việc ồn ào náo động, truyền khắp triều đình và dân gian Sơ Thủy quốc, đã có những người am hiểu nghề kể chuyện, bắt đầu trắng trợn khuếch đại.
Thanh Trúc kiếm tiên của Tùng Khê quốc, Tô Lang khiêu chiến Tống Vũ Thiêu, tại trấn nhỏ ngoài sơn trang, vô tình gặp được một vị tiên nhân tu đạo đỉnh cao trên núi, liên tiếp có hai trận giao chiến rung động lòng người, đặc biệt là trận giao đấu thứ hai, tương truyền ngày hôm đó kiếm khí của Kiếm Thủy sơn trang bốc lên tận trời, phủ kín đất trời, thay đổi khó lường, có thể nói là trận chiến đỉnh cao nhất trong trăm năm của giang hồ, cho dù lão kiếm thần của Thải Y quốc tái sinh, thay Tô Lang xuất chiến, cũng chưa chắc có được sự oai hùng như thế, huống chi còn có lão kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu ngồi một bên xem trận đấu, không còn ai nghi ngờ, 60 năm tới, Tô Lang sẽ là người có võ công đứng đầu giang hồ các nước.
Lại còn chuyện Tiêu nữ hiệp dẫn đầu các nghĩa sĩ giang hồ, cùng một đám phản tặc sở đảng quyết chiến một trận, thương vong vô cùng nghiêm trọng, nhưng ý chí chiến đấu dâng cao, cho thấy khí phách hào hiệp của Sơ Thủy quốc, dù tiên khí có thể không sánh bằng Tô Lang, nhưng xét về nghĩa khí, ít người sánh bằng.
Trần Bình An không bận tâm đến những điều này, mà chỉ ghé đến phường Thanh Phù một chuyến, năm đó hắn, Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong chính là đi dạo xong cửa hàng tiên gia này, sau đó chia tay.
Buộc ngựa bên ngoài lầu cao năm tầng của phường Thanh Phù, hai bên câu đối vẫn y nguyên như năm nào hắn thấy:
"Già trẻ không lừa, giá nhà ta phải chăng; Suy bụng ta ra bụng người, khách quan quay lại nữa xem".
Trần Bình An đi vào bên trong, rất nhanh thì có một vị cô gái trẻ tuổi ra đón khách, giới thiệu ngắn gọn là đồ giám định và mua bán các vật nặng tại tầng một, đồ linh khí tại tầng hai, pháp bảo tại tầng ba.
Trần Bình An hỏi thăm một vị lão nhân có còn ở tầng hai phụ trách xem xét đồ vật không, cô gái gật đầu nói có, Trần Bình An liền từ tốn cự tuyệt nàng cùng đi, leo lên tầng hai.
Sau khi gõ cửa, vị lão nhân kia thấy khách nhân này không có cô gái phường Thanh Phù đi cùng, liền tỏ vẻ nghi hoặc.
Trần Bình An nhìn trên bàn lớn, bày biện giống hệt năm đó, có cái lư hương nhỏ tỏa hương thơm ngào ngạt, còn có chậu cây bách cổ xanh biếc tràn đầy sức sống, thân cành như sừng rồng uốn lượn, trải rộng ra vô cùng dài, trên thân cây có một hàng tiểu nhân áo xanh đang ngồi xổm, thấy có khách đến nhà thì đồng loạt đứng dậy, chắp tay hành lễ, đồng thanh nói những lời chúc mừng, "Hoan nghênh khách quý đến phòng này của cửa hàng, chúc mừng phát tài!"
Trần Bình An tháo mũ rộng vành xuống, cười lớn không ngớt.
Vô cùng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận